Đoạt Xá Thành Thê

Chương 109




Sáng hôm sau, Tống Trường Lâm nói với Lưu Hải Sơn, cha mẹ anh đến, nhà họ muốn kéo gần quan hệ, muốn hai nhà cùng ăn một bữa cơm.

Lưu Hải Sơn cũng có ấn tượng tốt với cha mẹ Tống, anh cảm thấy thoải mái chọn ra một người cũng hiểu lí lẽ hơn mẹ anh, nghĩ đến chuyện anh và Tống Trường Lâm vốn cùng một đơn vị bộ đội, bây giờ chuyện gia đình họ lại dọa người như vậy, người ta cũng đều hiểu, anh cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nhìn xung quanh không có người, anh kéo Tống Trường Lâm nhỏ giọng cầu xin:

“Anh Tống, anh có thể nhờ bác trai, bác gái giúp em một việc được không? Buổi chiều em đưa mẹ em đến sớm một chút, anh nhờ bác gái giúp em nói chuyện thử xem, xem xem đến cùng thì tại sao mẹ em lại không vừa lòng với Ngọc Trân như vậy? Bây giờ ở nhà em, em bị mẹ em hành cho đến mức đầu óc choáng váng, thật sự là không còn cách nào khác.”

Anh cũng từng hỏi sau lưng vợ anh nhiều lần, nhưng mẹ anh cũng không chịu nói, gần nhà anh cũng có hai bác gái rất tốt, nhưng chuyện dọa người này anh cũng không có cách nào nói với người ngoài được, bây giờ đúng lúc mẹ Tống lại đến đây, cuối cùng anh cũng tìm được người có thể nói chuyện cùng mẹ anh rồi.

Ơ? Mẹ anh? Trong lòng Tống Trường Lâm cũng không nắm chắc, nhưng anh chỉ cảm thấy nếu là vợ anh thì còn được, chứ mẹ anh? Có thể không khách sáo được mà còn lôi anh vào luôn không? Nhưng nhìn thấy ánh mắt van xin của Lưu Hải Sơn, anh chỉ có thể kiên trì gật đầu nói: “Được rồi, anh về nói với mẹ anh một tiếng xem thế nào, nhưng mà anh thấy thím có thái độ cương quyết như vậy, mẹ anh có giúp cũng chưa chắc đã thành.” Cho nên trăm ngàn lần cậu đừng ôm hi vọng quá lớn.

“Cho dù không thành thì em cũng cảm ơn bác gái, bác đến thăm cháu trai mà còn đụng phải mớ bòng bong nhà em, ai…” Nếu có cách khác thì anh cũng không muốn nhờ mẹ Tống làm chuyện này, nhưng thật sự anh không thể tìm được những người cùng tuổi mẹ anh nữa.

Tống Trường Lâm đồng tình nhìn Lưu Hải Sơn, vỗ vai anh an ủi: “Không có chuyện gì, ,hai chúng ta là anh em? Thấy hai vợ chồng cậu như vậy, anh và chị dâu cậu cũng nóng lòng, anh về nói một tiếng với mẹ anh, để mẹ anh thử xem.” Anh cũng đã đồng ý giúp việc này rồi, nhưng sau đó đến lượt anh nóng ruột, những lời này anh phải nói thế nào đây? Mấu chốt là đây đều là chuyện phụ nữ, anh lại là một người đàn ông, làm thế nào mới để mẹ anh hiểu được đây? Tống Trường Lâm nhìn mẹ già đang ngồi ở cửa giặt quần áo, anh lo lắng đi vào phòng bếp tìm vợ anh, nói hết mọi chuyện của Lưu Hải Sơn cho vợ anh.

“A? Mẹ sao?” Trương Xảo Phương nhìn mẹ chồng đang ngồi bên ngoài vừa giặt quần áo cho con trai cô, vừa vui vẻ, cô cũng có chút há hốc mồm, trong ấn tượng của cô, mẹ chồng cô chỉ phát uy được duy nhất một lần chính là lúc mừng năm mới, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là đầu voi đuôi chuột, bình thường bà có nói chuyện cũng chạy tít tận chân trời, thật sự không có vấn đề gì sao?

“Đúng vậy, mẹ đó, là Hải Sơn nhờ, anh biết nói sao giờ?” Tống Trường Lâm tội nghiệp nhìn về phía vợ anh xin giúp đỡ, để anh dạy khóa lí luận quân sự cho người khác cũng được, nhưng để anh ngồi nói chuyện với mẹ anh về mẹ người khác thì thật sự là không được, anh không thể nói ra được.lqd

Trương Xảo Phương nghĩ lại, những chuyện lông gà vỏ tỏi như này quả thực chồng cô không có cách nào nói với mẹ chồng cô được, cô cầm khăn tay bên cạnh lên lau tay, rồi nói với chồng cô: “Anh dọn dẹp phòng ngoài một chút đi, em đi nói chuyện với mẹ.” Nếu thật sự mẹ chồng cô có thể giúp được thì biết đâu thiên hạ lại thái bình thì sao?

Dưới ánh mắt cảm kích của chồng, Trương Xảo Phương bưng bồn nước đến bên cạnh mẹ Tống, chuẩn bị bắt đầu giặt quần áo.

“Con không cần phải sờ vào đây, có mấy bộ quần áo thôi, mẹ làm tí là xong.” Mẹ Tống thật sự giặt rất vui vẻ, cháu trai lớn đã bắt đầu gọi bà nội, dáng vẻ nhỏ nhắn quá khiến bà yêu thương, bình thường người làm bà nội như bà cũng không có điều kiện chăm sóc cháu trai, bây giờ bà phải làm thêm chút việc cho hai đứa nhỏ thì con dâu bà cũng có thể nghỉ ngơi thêm chút.

Tuy rằng mẹ Tống nói vậy nhưng Trương Xảo Phương cũng không thể để tay nghĩ ngơi, cô vừa giặt quần áo vừa nói chuyện với mẹ chồng: “Mẹ, mẹ và cha con đến đây, con rảnh hơn rất nhiều, nếu hai người có thể ở đây thì con có thể thêu hoa tiếp rồi.” Đây cũng không phải là cô nịnh hót, mà là thật sự, mới sáng sớm tinh mơ cha chồng cô đã quét sân theo thói quen, mẹ chồng thì hâm nóng đồ ăn, ăn cơm xong cô chỉ việc chăm đứa nhỏ, mẹ chồng cô dọn bát đũa, nếu cô không chăm hai đứa nhỏ thì cô rửa bát, hai ông bà sẽ tự động vừa chơi với cháu, vừa dọn dẹp nhà cửa, cô thật sự rảnh hơn rất nhiều, từ lúc ra tháng đến giờ, đây là lần đầu tiên mà trong một buổi sáng cô không cần phải trông hai đứa nhỏ.

Mẹ Tống thấy con dâu nói vậy, trong lòng bà càng thêm áy náy, nhìn nhìn con dâu, bà cũng không nịnh mà ăn ngay nói thật: “Xảo Phương, mẹ biết con vất vả, nhưng nếu không có Nữu Nữu thì cha mẹ cũng không thể qua ở với các con được. Nếu không thì chờ Tiểu Tá, Tiểu Hữu cai sữa con đưa hai đứa nhỏ về nhà, mẹ trông cháu giúp con được không?” Đến lúc đó thì trong nhà có ba đứa nhỏ có thể chạy nhảy, bà cùng bạn già có bận cũng thoải mái.

Trương Xảo Phương không ngờ đến, mẹ chồng cô nghe lời nịnh hót của cô thành kể khổ, cô giống như đang kể khổ sao? Nhớ lại một chút, cô vội vàng chuyển chủ đề: “Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi, con nói như vậy thôi, một Nữu Nữu cũng đủ khiến cha mẹ vất cả, nếu đứa thêm hai tên nhóc này về, trong nhà sẽ rối thành một nùi rồi.” Cho nên con trai cô không thể đi được, chỉ có thể giữ lại bên mình thôi.

“Con hiếu thuận, luôn suy nghĩ thay vợ chồng già này, có chút tiền là bắt đầu mua đồ này nọ về nhà cho vợ chồng già, mấy chị em nó cũng không ai nhớ thương trong nhà.” Mẹ Tống thấy con dâu nói không cần ông bà phải trông đứa nhỏ, trong lòng bà cũng thoải mái, nháy mắt càng nghĩ đến nhiều điểm tốt của con dâu. Ngay cả quần áo trên người bà cũng là con dâu mua cho, ở trong thôn mà ra đường có ai không nói bà mặc đẹp đâu.

“Chúng con đều là con cha mẹ, ai có điều kiện tốt hơn thì giúp cha mẹ nhiều hơn, có gì mà so sánh đâu mẹ.” Trương Xảo Phương khiêm tốn cười, cô tiếp tục nói: “Lại nói cha mẹ đều là những người thông cảm cho con cái, con vui vẻ còn không kịp, mua bao nhiêu đồ cho cha mẹ thì trong lòng con cũng vô cùng thoải mái.”

“Nhìn đứa nhỏ này xem, con nói gì vậy, có nhà ai mà cha mẹ không mong con cái mình tốt, có gì mà thông cảm với không thông cảm.” Mẹ Tống được con dâu nịnh hót rất vui vẻ, rõ ràng có thể nhìn ra được, bà giặt quần áo cũng mạnh mẽ và nhanh nhẹ hơn.

“Ban đầu con cũng cảm thấy cha mẹ đều một lòng mong muốn con cái tốt, vì đứa nhỏ thì bản thân có khổ có mệt hơn cũng thoải mái, nhưng khi mẹ Hải Sơn vừa đến, thấy trong nhà họ luôn ầm ĩ, con cùng Tống Trường Lâm đều đau đầu theo.” Nếu mẹ chồng cô như vậy thì cô đã sớm làm triệt để tẩy não cho đối phương rồi, mỗi ngày đều làm ầm lên, cô cũng không thể nào chịu nổi.

“Mẹ Hải Sơn sao thế? Bà ấy không hợp với con dâu sao?” Mẹ Tống rất thích nghe những chuyện như thế này, vừa thấy con dâu nói vậy, bà lập tức phấn chấn tinh thần, cũng không giặt quần áo trong tay mà tập chung hóng chuyện.

Trương Xảo Phương thấy mẹ chồng không giặt nữa, cô cũng buông quần áo trong tay, ngồi đến bên cạnh bà, nhỏ giọng nói lại những chuyện trong nhà Lưu Hải Sơn, cuối cùng còn nói đến chuyện Lưu Hải Sơn nhờ, và tổng kết nói: “Mẹ, Hải Sơn cũng không còn cách nào khác, chúng con đều là phận làm con, kinh nghiệm cũng không phong phú như mẹ, mẹ nói xem đây là vì sao chứ? Ngay từ đầu thím ấy cũng rất tốt với con đâu mà, sao bây giờ lại biến thành như vậy?” Chẳng lẽ cũng bị đoạt mất linh hồn sao? Muốn nói thật sự ở đây là vị này sức chiến đấu cũng quá mạnh đi. Bực tức thành cái gì mới có thể ở nhà nháo thành như cậy chứ?

Có lẽ do cùng tuổi, mẹ Tống thay bản thân vào, thở dài nói: “có lẽ là hai năm qua mẹ Hải Sơn cũng quá khổ, không đến một năm bạn già mất, trong nhà thêm cả đống nợ nần, con trai ở bên ngoài mệt sống mệt chết, trong nhà cũng chỉ có bà già và cô cháu gái nhỏ nương tựa lẫn nhau, ai, có lẽ là do sự tích tụ trong lòng bà ấy không có chỗ phát tiết mà thôi, đều phóng lên người con dâu rồi.” Dù sao thì con trai và cháu gái đều là ruột thịt, chỉ có con dâu là người ngoài thôi.

Trương Xảo Phương há hốc mồm, còn có cách nói như này sao? “Nhưng mẹ ơi, Mã Ngọc Trân cũng thật sự có năng lực, một người phụ nữ ra ngoài làm việc mà còn kiếm được nhiều hơn một người đàn ông, thím ấy náo loạn như thế ở nhà, không sợ con trai thím ấy ra ngoài không yên sao, sao thím ấy không nghĩ đến chuyện này chứ?”

“Cũng đúng, cũng chỉ là một loại hả giận thôi, nếu không nghĩ đến đứa nhỏ thì ly hôn, không phải chịu cả ngày trộn lẫn hư vậy?” Mẹ Tống suy nghĩ cẩn thận suy nghĩ của mẹ Lưu, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, chỉ có thể nói với con dâu: “Không có chuyện gì, đợi buổi tối họ đến đây, hai chị em chúng ta sẽ tâm sự thật tốt, đều là những người làm mẹ, làm bà rồi, có gì mà không thể nói chuyện đâu? Việc này có mẹ ở đây là được, con và Trường Lâm cứ yên tâm đi.” Mẹ Tống nói xong có chút kích động, được con trai và con dâu giao cho trọng trách, gánh nặng trên vai bà không hề nhẹ đâu.

“Mẹ đồng ý rồi à em?” Tống Trường Lâm thấy vợ anh đã trở lại, anh vội vàng hỏi lại vợ anh. Anh cũng không biết bản thân anh phải làm sao, thoải mái cùng vợ anh nói chuyện, đối với mẹ anh thì không được, anh chỉ có thể nói việc nhà mà thôi.

“Mẹ nói có mẹ ở đây mọi chuyện đều xong, gọi anh không cần lo lắng.” Trương Xảo Phương thấy chồng cô lo lắng, cô nhanh chóng truyền đạt lại ý của mẹ chồng cô.

“Mẹ ở đây?” Mẹ còn có ngón nghề này sao?

“Vâng, em cũng cảm thấy anh có thể yên tâm, hình như mẹ rất hiểu rõ.” Cô cảm thấy mẹ chồng cô giống như bị cảm động lây, hình như việc này để mẹ chồng cô giải quyết là một quyết định đúng đắn, tuyệt đối không thành vấn đề.

… buổi chiều hôm đó, cha Tống ở nhà trông ba đứa nhỏ ngủ, Trương Xảo Phương và mẹ Tống ra ngoài mua đồ ăn, mẹ Tống kiên trì thực hiện nguyên tắc của bạn già, nói gì cũng phải để bà tự trả tiền, thấy bà muốn bày ra vẻ mặt tức giận, Trương Xảo Phương nhanh chóng chọn mỗi người mua một nửa, bà mua dưa chuột thì cô mua thịt, bà mua khoai tây thì cô mua cá, tóm lại là cả nhà cùng vui.

Lưu Hải Sơn cũng nói qua, quả thật là hôm đó cả nhà đến sớm, mới hơn bốn giờ đồ ăn mới chuẩn bị được một nửa, nhà bọn họ bốn người đã đến rồi. Công ty cũng chỉ có hai người lãnh đạo, Lưu Hải Sơn đi trước, Tống Trường Lâm không thể về sớm được, cho nên trong nhà chỉ còn một người đàn ông trường thành là cha Tống, ông và Lưu Hải Sơn ngồi bên ngoài nói chuyện, Trương Xảo Phương và Mã Ngọc Trân ngồi trong phòng bếp nấu cơm, mẹ Tống cũng thoải mái cùng mẹ Lưu nói chuyện, hai bà lão ngồi trên kháng nói chuyện, cùng trông bốn đứa nhỏ ngồi trên giường chơi.

Mã Ngọc Trân đến nhà Trương Xảo Phương chưa bao giờ bị xem là người ngoài, đây là lần đầu tiên cô có chút không tự nhiên, thấy phòng bếp chỉ có hai chị em, cô ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Chị dâu, vì em mà còn phải làm phiền đến bác gái, thật sự là khiến mọi người phải lo lắng cho em rồi.” Đều là người làm vợ, người ta và mẹ chồng sống thoải mái như vậy, còn cô thì lại làm loạn thành như vậy, chẳng lẽ thực sự là do cô có vấn đề hay sao?

“Không có chuyện gì, nếu em sống không tốt, chị cũng lo lắng cho em, lại nói mẹ chị cũng chỉ thử xem mà thôi, hai bà vừa mới làm quen, cũng không nhất định có thể hỏi được cái gì.” Trương Xảo Phương vừa an ủi Mã Ngọc Trân, vừa ngóng trông tình hình trong phòng, cô thấy khoai tây còn chưa gọt xong, cô cố ý chạy ra ngoài bàn tìm cái đồ gọt khoai tây, đồng thời cô cũng muốn nghe lén xem trong phòng thế nào rồi.

“Em gái à, em cũng thật vất vả, hai vợ chồng già nhà chị trông một mình Nữu Nữu mà chị cũng cảm thấy mệt quá sức, này cũng phải nói, may mà có Xảo Phương mua xe đẩy nhỏ, đa phần thời gian chị không phải ôm, một mình em vừa trông đứa nhỏ, vừa phải giặt quần áo, nấu cơm, hai năm qua làm sao em có thể vượt qua chứ?” Ừ, đây là giọng mẹ chồng cô, thông cảm đúng chỗ, khoe đúng hướng.

“Chị gái à, cũng là chị hiểu cái vất vả của em, hai năm nay, thật sự là nước đắng trong miệng cũng không dám nôn ra, trong lòng một chút điểm tựa cũng không có, mùa hè thì còn đỡ một chút, ít nhất không cần dùng bếp lò đốt kháng, đứa nhỏ cũng có thể cho ra ngoài chơi, có mọi người giúp đỡ trông giúp, vừa đến mùa đông thì thật sự là rất gian nan, đặc biết là Tiểu Hồng nhà em lúc đó, em làm việc trong nhà thì trên lưng sẽ cõng cháu, đi ra ngoài làm việc thì cũng phải buộc đứa nhỏ lại, sợ cháu lại đụng chỗ này chỗ kia, những người khác đều nói, vợ chồng chúng nó ở ngoài làm vất vả, mọi chuyện cũng không dễ dàng, nhưng không ai nghĩ lại, một bà lão như em ở nhà trôi qua ngày tháng như thế nào. . .”

Trương Xảo Phương thấy bà Lưu bắt đầu kể khổ, nhịn khóc kể về mọi chuyện năm đó, cô cầm cái gọt khoai tây vào bếp, để Mã Ngọc Trân gọt khoai, cô mở chảo điện, thêm dầu, thêm thịt, vừa thêm thịt vừa tự hào trong lòng: “Không hổ là mẹ chồng cô, đúng là có ngón nghề, nhìn xem, mới đó mà mẹ chồng cô đã moi được những chuyện từ hai năm trước, mọi chuyện cũng được hiểu gần rõ ràng rồi. Trương Xảo Phương mang theo ý tưởng tốt đẹp, thêm thịt xong cô lại ra chỗ gọt khoai tây, đồng thời nghe ngóng, bên trong hai bà vẫn còn đang nói chuyện kìa.

“Em gái, em đúng là nói đến lời trong lòng chị, chị cũng không phải như thế sao? Đến năm mới thiếu chút nữa bị cô con dâu thứ ba khiến cho tức chết, lúc vừa kết hôn không nhìn cho rõ mọi chuyện, em nói xem, sau này mọi chuyện đều đến.. .”

Trương Xảo Phương hơi co giật khóe môi, con nói mẹ á, chúng ta đang nói đến chuyện nhà người khác mà, không phải là gọi người đến cho mẹ tố khổ đâu ạ, mẹ đang nhầm lẫn mang việc xấu trong nhà ra ngoài khoe rồi, lúc này hay rồi, không ai chế cười ai, ai cũng có cả đống những việc rách nát.

“Chị dâu, trong phòng hai bà đang nói chuyện thế nào rồi ạ?” Mã Ngọc Trân thấy Trương Xảo Phương không thể không để ý đi vào bếp, cô khẩn trương hỏi, cô cũng muốn đi qua nghe lén một chút, nhưng sợ để mẹ chồng cô nhìn đến thì không hay, cho nên mới không dám.

Thế nào gì chứ? “Mẹ chồng chị đang nói chuyện với mẹ chồng em về gia đình chú ba nhà chị, hai bà đang như hận không gặp sớm.” Nhưng mà nếu suy nghĩ lại thì đây cũng coi như là một bước đệm, có một Từ Tiểu Mai để so sánh thì Mã Ngọc Trân quả thực là tốt đến không nói thành lời, có lẽ mẹ chồng cô cũng nghĩ như vậy? Trương Xảo Phương mang theo tinh thần AQ, cô tiếp tục xào rau.

Đồ ăn trong nồi mới xong thì Tống Trường Lâm cũng về đến nhà, nghe nói hai mẹ đang nói chuyện trong phòng, anh muốn vào nhà an ủi một chút lại quay lại, kết quả anh vẫn đang một chân trong cửa một chân ngoài cửa thì nghe thấy hai mẹ đều đang ngồi khóc, anh lớn như vậy thì đứng chỗ nào cũng đều có người thấy đúng không? Tống Trường Lâm nhanh chóng rút cái chân kia lại, quay đầu đi vào phòng bếp hỏi vợ anh: “Em ơi, hai bà đều khóc rồi à? Hai bà đang nói chuyện gì vậy?”

Khóc rồi sao? Trương Xảo Phương và Mã Ngọc Trân liếc nhau, đều không hiểu chuyện gì lắc đầu: “Em không biết, vừa rồi em có nghe trộm hai lần, một lần là thím Lưu tố khổ, một lần là mẹ nói về Tiểu Mai, hai người đều đang tố khổ à. . .” Cho nên nói xong là khóc à?

Tống Trường Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, mẹ nói là ‘Không để anh lo lắng’? Anh mang vẻ mặt dở khóc dở cười, anh nhìn ngó sáu món đồ ăn vợ anh đã chuẩn bị tốt: “Nếu không chúng ta chờ thêm một chút?” Hai bà đang khóc rất hăng hái kìa, cũng không thể đi vào khuyên được? Mẹ anh nói không có chuyện gì, nếu không thì để mẹ Lưu khóc cho thoải mái đi, trở về cũng không khó chịu nữa.

“Vậy thì chờ thêm chút nữa đi, đồ ăn cũng vừa ra nồi, không cần vội vàng.” Mã Ngọc Trân vừa thấy Tống Trường Lâm nói vậy, cô gật đầu đồng ý, cô thật sự rất sợ mẹ chồng cô khóc, mấu chốt là bà không chỉ khóc mà càng khóc hàng thì còn muốn lấy đầu đập vào tường, vạn nhất nhìn đến cô, bà vừa tức giận rồi muốn phát tác thì sao được bây giờ? Nếu vậy thì chồng cô cũng không còn chút mặt mũi nào nữa rồi. Nghĩ vậy nên cô cảm thấy có chút hối hận, nếu mẹ chồng cô thật sự nháo lên, có phải sẽ khiến cho bác Tống phải uổng công rồi không? Vợ chồng anh Tống biết phải suy nghĩ thế nào đây?

Mấy người ở bên ngoài đều lo lắng, nhưng cũng ngại mẹ Lưu sẽ làm ầm ĩ lên, ai cũng không dám đi vào, lại nói trong phòng hai bà đang nói chuyện nhà, cùng nhau nói, cùng nhau khóc, khóc xong cũng cảm thấy thaoir mái hơn nhiều.

Thật ra mẹ Lưu ngay lúc đầu đối với cô con dâu như Mã Ngọc Trân cũng rất tốt, bà cũng rất thích cô con dâu này, hôn nữa vừa kết hôn được ba tháng thì con dâu mang thai, bà càng thêm thích cô, kết quả là mới mang thai được hai tháng thì bạn già bị bệnh, sau đó trong nhà cũng tụt dốc. Người ta thường nói không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt, trong thôn này không ít người thích tám chuyện, trong này cũng có rất nhiều người thích gây sự, đứng đầu là cô con gái Lưu Mỹ Phượng của bà.

Mỗi lần Lưu Mỹ Phượng về nhà đều nghe mẹ nhắc đến con trai, con xem em dâu mang thai mà con phải chăm sóc cha con, mấy người chị các con cũng không chịu đến mà thăm, còn không bằng cả người ngoài. Qua thời gian dài, người phụ nữ này ấm ức trong lòng, chờ khi cha mất không lâu, không có việc gì cô ta lại nhéo trước mặt mẹ: Mẹ còn nói bọn con không bằng người ngoài? Nếu không có cô ta thì sao nhà chúng ta làm chuyện đến vậy, cha con cũng không chết, trước khi kết hôn bọn con đã bảo ngày sinh của cô ta và Hải Sơn không hợp, là người khắc nhà chúng ta, mẹ còn không tin, kết quả là mẹ nhìn nhà chúng ta hiện tại mà xem, đều thành cái gì rồi?

Lời này một lần, rồi hai lần, đầu tiên thì bà còn nghi ngờ, nghĩ là con gái cố tình gây sự, nhưng số lần tăng lên, đặc biệt là khi bà nghĩ đến bạn già, hoặc là khi có người đến nhà đòi nợ, những lời này cũng tự động hiện lên trong đầu bà, muốn ngăn cũng không thể ngăn được, sau này con trai đưa con dâu ra ngoài làm thuê, một mình bà ở nhà trông đứa nhỏ, mệt mỏi, khổ sở, số lần buồn phiền cũng nhiều hơn, suy nghĩ này cũng giống như mọc rễ trong lòng bà. Cuối cùng thì bà cũng gây ra những chuyện hồ đồ trong nhà, tuy rằng bà cảm thấy con dâu luôn gây hại cho nhà bà, nhưng bà cũng hiểu, nếu là châm ngòi để con trai ly hôn thì với điều kiện nhà bà cũng không ai có thể toàn tâm toàn ý muốn sống qua ngày với con trai bà. Còn cháu gái bà thì phải làm sao? Cho nên bà vừa khuyên bản thân bình tĩnh, đừng tìm con trai nói chuyện, vừa không nhịn được sự uất ức trong lòng, hơi một chút bà cũng thấy con dâu không vừa mắt, vậy nên nhà bà mới ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày ồn ào một trận lớn, nhưng bà cũng sống chết không chịu nói với người khác rằng bà cho rằng con dâu bà khắc người.

Hôm nay đổi một người khác, bà vẫn không thể nói ra, kết quả là đầu tiên cũng chỉ là hai chị em cùng kể khổ, rồi mẹ Tống lại nói đến con dâu bà phá phách khiến người khác khổ sở ra sao, bà giống như tìm được tri kỉ, nhất thời không khống chế được, có thế mới nói ra.

Mẹ Tống thấy bà càng nói càng oan ức, mẹ Tống cũng thấy cái mũi đau xót, nhìn bà nói: “Em à, không phải chị nói em, nhưng hôm nay tai họa hay gì khác thì con người cũng không thể tránh được, việc này em cũng không thể đẩy lên đầu Ngọc Trân được, việc này nếu để em ở trong nhà chị thì sao, em đừng nghĩ đến trên đầu vợ thằng cả và vợ thằng ba, em mà muốn vay tiền chúng để chữa bệnh sao? Người ta có tiền cũng không cho em mượn, em nói mấy việc của nhà em bị nó khắc sao, vậy thì Trường Vinh nhà chị thì sao? Trường Vinh nhà chị vốn cũng là một đứa nhỏ rất tốt mà? Hai vợ chồng già bọn chị chưa từng làm chúng bị liên lụy, bây giờ cả nhà cũng biến thành thế này, chị phải tìm ai đây? Chị có thể trách ai sao?”

Mẹ Tống nghĩ đến cảnh mừng năm mới mà con trai vẫn chui vào lòng bà khóc lớn, rồi bà lại nghĩ đến tất cả đều do Từ Tiểu Mai châm ngòi, Trường Vinh và mấy anh chị em trong nhà mới biến thành như bây giờ, sau này nếu nó thật sự có chuyện gì thì ngay cả một người để nhờ vả cũng không có, mẹ Tống cũng không thể nhịn được, hu hu khóc lên.

Mẹ Lưu yên lặng rơi lệ, còn tưởng ở nhà người ta, đặc biệt là lãnh đạo của con trai, bà cũng không muốn tìm phiền toái đến cho con trai, kết quả thấy người ta khóc bà cũng không nhịn được mà khóc nức nở, hai người này cùng nhau hoàn toàn khóc to.

Con gái Lưu Hải Sơn là Lưu Tiểu Hồng đã hiểu chuyện, thấy bà nội khóc, đứa nhỏ cũng không dám chơi nữa, vội vàng chạy đến đưa khăn cho bà, đứa nhỏ này gần đây thường thấy bà nội khóc, cũng thành thói quen, không hề có cảm giác sợ hãi.

Nhưng Nữu Nữu lại không như vậy, trong trí nhớ của cô nhóc, bà nội mới chỉ khóc một lần, sau đó mọi người trong phòng đều quỳ dưới đất, dọa cho đứa nhỏ vô cùng sợ hãi, nhớ đến trường hợp đó, cô nhóc ngồi vào góc ôm chặt con nai con của Tiểu Hữu, gương mặt nhỏ nhắn sợ đến mức trắng bệch, thân thể cứng ngắc không dám động.

Tiểu Tá, Tiểu Hữu thì không cần nói, ngay từ đầu hai nhóc này cũng không thèm phản ứng, dù sao cũng không phải mẹ khóc, bây giờ ai muốn làm gì thì làm, hai nhóc vẫn đang chơi đùa rất vui vẻ.

Mẹ Tống khóc một lúc, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng bà cũng nhớ ra nhiệm vụ gian khổ của bản thân, rồi lại nhìn phản ứng của bốn đứa nhỏ, bà cười khổ nói với mẹ Lưu: “Nhìn xem, em còn nói em đáng thương? Nhà chị có ba đứa nhỏ cũng không hiểu chuyện bằng cháu gái nhà em, em lại còn không biết đủ hay sao?” Miệng nói bà cũng vội vàng ôm Nữu Nữu vào lòng dỗ dành: “Nữu Nữu đừng sợ nha, đừng sợ nào, bà nội và bà Lưu khóc chơi thôi, không cãi nhau đâu.”