Sau đó Thẩm Tịnh Xu thường xuyên nghĩ : nơi nào có dâm sắc phôi tử Lý Khâm xuất hiện, nơi đó chính là xuân tình phun trào.
Quan Phong Điện bực này trang nghiêm tú mục, là chính địa để duyệt sự tình thiên hạ, Lý Khâm thế mà dám công nhiên tuyên dâm.
"Ừm ~"
Lý Khâm không biết xấu hổ, Thẩm Tịnh Xu không thể chịu được, nghĩ đến đang ở Quan Phong điện, liền mặt như lửa nóng, thiêu đến xích hồng.
Thế là càng cắn chặt khăn quấn ngực trong miệng, nhưng cái này không khỏi xấu hổ nha !
"Chỗ này của Khanh Khanh quả thật mẫn cảm"
Lý Khâm không chút hoang mang trêu chọc nàng, tiết khố dưới hạ bộ ướt dịch kề sát chỗ âm, phát họa ra hai bên
Đầu ngón tay ở chỗ kia trượt làm, lại nhìn Thẩm Tịnh Xu ẩn nhẫn nghẹn ngào, Lý Khâm tâm tình thật tốt, bỗng nhiên dùng sức kéo tiết khố, để vải vóc thoáng kìm chặt chỗ âm
"Ngô!"
Âm phụ mẫn cảm như bọt biển bị gạt ra nước, Thẩm Tịnh Xu chân rung lên, giữa hai chân đột nhiên bị ghìm gắt như thế, không khỏi kích thích.
Nơi đó đều bị...siết mở~"
Cánh hoa non mềm tất nhiên là bị vô tình siết sang hai bên, vải vóc dần dần chui vào nhục phùng, Lý Khâm lại còn dùng sức, siết cho đến khi hai bên phồng lên.
"Ngô...Ân~"
Thẩm Tịnh Xu hàm răng đều xốp giòn, không nói đến chỗ kia bị ghìm đến sưng, liền hạ bộ cũng không ngừng chui vào nhục phùng, giống như bị dây thừng siết chặt, liền khiến người không sao chịu nổi.
Lý Khâm lại từ từ kéo vải vóc ra trước ra sau, ghìm lấy chà đạp cánh hoa kiều nộn.
"Ừm...."
Càng cường liệt không thoải mái, cánh hoa bị thô bạo nghiền ép, cọ xát có chút hơi đau, lại ngoài ý muốn thoải mái.
Vải vóc tựa như muốn đem âm nhục vặn ra nước, Thẩm Tịnh Xu muốn Lý Khâm dừng lại nhưng lại cảm thấy nơi đó....không nghĩ ngừng.
"Có phải là rất thoải mái không?"
Lý Khâm cười, tạm thời buông lỏng lực đảo, Thẩm Tịnh Xu lập tức mềm nhũn, bộ ngực chập chùng đến lợi hại
Vải vóc bởi vì ướt át mà chui vào nhục phùng, bị kẹp chặt.
Khê cốc hai bờ cảnh sắc đẹp không tả xiết, Lý Khâm thưởng thức một lát, cúi đầu xuống, cách miếng vải ngậm nhẹ
"ừm !"
Bị một vật mềm kẹp khiến cho âm nhục trở nên nhấp nhô, bụng dưới Thẩm Tịnh Xu sảng lên, kém chút kêu thành tiếng
Hoảng hốt vội vàng nắm lấy lưng giường dựa vào, Thẩm Tịnh Xu xui lơ trên lan can, tim đập loạn mà nhìn Lý Khâm vì nàng khẩu giao.
Nàng liếm rất chân thành, cách vải vóc ẩm ướt, đầu lưỡi ẩm ướt ngược lại không có ý nghĩa, chỉ là lưỡi mềm trêu chọc quá mạnh, quả thực khiến người muốn ngừng mà không ngừng được.
Hai bên âm nhục phồng lên vốn là đủ căng cứng, giống như là tràn ngập nước, mỗi lần bị lưỡi đâm vào, liền giống như muốn đẩy dịch ra ngoài, lại tê lại ngứa.
"Ô..."
Thẩm Tịnh Xu toàn thân đều có một loại sưng to ê ẩm bên trong khó diễn tả bằng lời, nhưng nàng tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhìn Lý Khâm.
Đường đường thiên chí quý nữ, lại đang vì nàng mà khẩu giao, ôn nhu liếm chỗ kia , thường nhân xem thấy có chút tị húy
Thân thể cảm thấy ấm áp, chỗ kia tê dại ngứa ngáy như là bị cây kim đâm nhẹ vào da thịt, dị dạng lại dễ chịu.
Thẩm Tịnh Xu có chút phiêu phiêu dục tiên, gương mặt giống như nổi lên ửng hồng không bình thường, ánh mắt mê ly.
A....Khâm Nhi ~
Thân thể ở trên đám mây dập dờn trôi nổi, Thẩm Tịnh Xu tựa hồ có thể nghe thấy nhịp tim mình gấp rút hỗn loạn từng tiếng như nổi trống, mơ hồ giống như đang kêu gọi Lý Khâm.
Nàng lúc nào đối với đăng đồ tử này có tình căn ?
Thẩm Tịnh Xu nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Khâm, nàng rất thấp thỏm, bởi vì trước đó không lâu mới nghe nói phế hậu Vương thị đã chết, người cũ trong nội cung còn sót lại có ý đồ làm loạn với trưởng công chúa.
Mà Cao Tông long nhan giận dữ, có thể thấy vụ làm loạn này không tầm thường.
Thẩm Tịnh Xu bởi vậy như giẫm trên băng mỏng, lo lắng mình chạm vào vết thương của trưởng công chúa khiến nàng bị đau, rước lấy tai họa.
Nàng từ trước tới nay biết đại thể, đã là nữ nhi vi thần, liền không thể vô ý.
"Nàng chính là Thẩm Tịnh Xu?"
Còn nhớ đến lúc ấy, Thẩm Tịnh Xu quỳ phục trên đất thật lâu, đột nhiên một tiếng tra hỏi như thế.
Tiểu trưởng công chúa được Cao Tông sủng ái, dù là công chúa, thường ngày lại thích mặc bào phục cổ tròn của các vị hoàng tử.
Thẩm Tịnh Xu lặng lẽ mở to mắt, thấy vạt áo bào hơi dài, che mất giày, chỉ lộ ra mũi giày hơi vểnh.
"Ngẩng đầu lên"
Âm thanh non nớt, lại vẫn có uy nghiêm thực chất của thiên hoàng quý tốc, Thẩm Tịnh Xu không tự chủ làm theo.
Sau đó liền nhìn thấy một đôi mắt đen tuyền.
Lý Khâm rõ ràng vẫn là hài đồng, trong mắt lại có sự u ám phức tạp không hợp tuổi.
Liên tưởng đợt tao ngộ với nàng, Thẩm Tịnh Xu lớn tuổi mà thiện lương cứ như vậy dễ như trở bàn tay mà mềm lòng.
Ước chừng kể từ đó trở đi, nàng đối với tiểu công chúa này, có nhiều bao dung cùng thông cảm, thử để nàng mở rộng lòng.
Cánh môi đột nhiên chua xót.
"Ta vậy mà khiến cho Khanh Khanh phân tâm rồi sao?"
Lý Khâm hướng bờ môi Thẩm Tịnh Xu cắn một cái, không hài lòng nhíu mày.
Thẩm Tịnh Xu giật mình bị lôi trở lại.
Kỳ thật nội tâm Lý Khâm vẫn luôn u ám, bất quá về sau, chí ít ở trước mặt Thẩm Tịnh Xu, lộ ra một mặt ngoan đồng đáng yêu.
Cao Tông cùng Võ hoàng hậu bởi vậy mới tán thưởng gấp đôi Thẩm Tịnh Xu.
Bây giờ hai thánh đã qua đời, Lý Đường lại khôi phục, Lý Khâm đã là phụ quốc nhiếp chính, quyền khuynh thiên hạ trấn quốc trưởng công chúa.
Thẩm Tịnh Xu còn nhớ kỹ, mấy năm sau nàng rời Trường An, lần nữa nhận được thư Lý Khâm, chính là " Sách luận" mà mấy năm sau danh dương thiên hạ.
"Thánh quân chi trị, làm sao độc Nghiêu Thuấn Vũ ư?"
Lấy một nữ tử, có ý chí bình thiên hạ, còn giống như Thái Tông, nó lên cao bễ nghễ chi thế, còn so Võ hoàng.
"Khâm nhi~"
Thẩm Tịnh Xu si ngốc nhìn Lý Khâm, đột nhiên cảm thấy đời này nàng thật giao phó cho nữ tử trong lòng, là phượng nữ khó có được....có sự quyết đoán sát phạt còn sót lại của Võ Hoàng, cũng sự đa tình còn sót lại của Cao Tông.
Thẩm Tịnh Xu bỗng nhiên nhổ ra khăn quấn ngực trong miệng, cánh tay đưa lên, ôm lấy cổ Lý Khâm, nghênh tiếp nụ hôn của nàng.
Hai lưỡi kích thích quấn lấy một lát, Thẩm Tịnh Xu mới buông ra lấy hơi, lại không quên hôn lên khóe miệng Lý Khâm một chút.
"Khanh Khanh....sao ngoan như thế rồi?"
Lý Khâm mỉm cười nhìn Thẩm Tịnh Xu " nghĩ bị ta thao rồi sao?"
"Dâm phôi !!"
Thẩm Tịnh Xu trừng mắt với Lý Khâm một cái, vừa mới động tình lại bị Lý Khâm một câu làm cho đánh vỡ.
"Không biết xấu hổ!"
Thẩm thị tài nữ cũng nên đoan trang cẩn thận, Lý Khâm trong lòng cười thầm , kéo dài ngữ điệu ồ một tiếng.
Nàng bỗng nhiên cởi tiết khố Thẩm Tịnh Xu.
Vải vóc kẹt ở khe thịt đột nhiên bị kéo ra đến, Thẩm Tịnh Xu run lên, đúng là vô cùng khuây khỏa.
Lý Khâm bỗng nhiên thả chậm động tác, để vải vóc kề sát chỗ kia từng chút thoát ly.
"Khanh Khanh nhìn nhìn xem" nàng trêu chọc Thẩm Tịnh Xu một chút, " là ai không biết xấu hổ vụng trộm chảy nhiều nước như thế?"
Hạ bộ tiết khố ướt đẫm không cần phải nói, Thẩm Tịnh Xu cúi đầu ở giữa, nhìn thấy chỗ âm sạch sẽ cỏ cây, vải vóc từ trong da thịt bị lôi ra dâm tia thật dài.
Quả nhiên là dâm thủy chảy dọc, Thẩm Tịnh Xu một trận xấu hổ, cuống quýt quay đầu nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Lý Khâm đắc ý cười một tiếng, đột nhiên đem tiết khố kéo lên một cái, vải vóc triệt để thoát ly nhục phùng.
Căng thẳng đột nhiên được phóng thích, Thẩm Tịnh Xu mẫn cảm lắc một cái, Lý Khâm lập tức cúi đầu, há mồm ngậm lấy âm hộ, đối với tiểu huyệt hung hăng mà hút.
"Ô a ~"
Thẩm Tịnh Xu vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp kêu lên..
Vốn là không chịu được chỗ âm bị trêu chọc, đột nhiên bị khẽ hấp, trong huyệt đều tê dại, chỉ là như linh hồn cũng bị hút theo.
Lý Khâm lại vẫn chỉ là sơ bộ, nàng hút mạnh lấy một chút hoa dịch, lập tức lè lưỡi, ở bên trong đâm vào!
Lưỡi lăn qua nếp uốn, hung hăng ma sát, lại rút về, chống đỡ hai bên âm nhục co dãn mà đâm vào.
"A a ~"
Trong âm giống như ngứa cũng không phải ngứa, cánh hoa lại bị lưỡi nóng hầm hập xoắn tới lăn đi, Thẩm Tịnh Xu so với bất cứ lúc nào đều mẫn cảm, vậy mà co lại, phốc thử triều dâng phun ra đi !
Mị dịch tung tóe đầy miệng Lý Khâm, Lý Khâm đại khái cũng không ngờ nàng liền nhanh như vậy phun ra ngoài, ngước mắt ngơ ngác nháy mắt.
"Khâm nhi, ta....ô~"
Thẩm Tịnh Xu xấu hổ đến muốn khóc, nàng thế mà phun vào Lý Khâm...quả thực điên !
"Phốc ~"
Lý Khâm nhịn không được cười, từ giữa chân này dịch chuyển ra khỏi, nhấc tay áo lau miệng
"Khanh Khanh rất ngọt "
"Ô....ta, ta...làm sao dạng này..."
Dù là Lý Khâm không chê, Thẩm Tịnh Xu cũng thực tế xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu không dám nhìn người.
Lý Khâm buồn cười, dứt khoát bóp cằm của nàng, nâng mặt Thẩm Tịnh Xu lên, nghiêng thân hôn lên.
Dây dưa kéo dài môi cùng lưỡi nàng, tay phải liền mò xuống dưới, trước dùng sức nhào nặn nhũ mềm, lại tụt xuống, ngón giữa trực tiếp cắm vào khang đạo chặt chẽ.
"Ngoo~"
Thẩm Tịnh Xu thân thể căng cứng một chút, tiểu huyệt dưới bụng đột nhiên rụt lại, kẹp lấy ngón tay Lý Khâm.
Đã triều một lần, trong huyệt ẩm ướt không thôi, Lý Khâm chậm rãi cọ xát lấy ra đi vào trừu sáp một lần, liền khép lại hai ngón, cắm nhập sâu!
Thẩm Tịnh Xu phản ứng rất mãnh liệt hô hấp dồn dập, nàng hư mềm bắt lấy y phục Lý Khâm, tách ra chân không ngừng run rẩy.
Hoa huyệt theo đó co vào, phun ra nuốt vào ngón tay.
Bị Khâm nhi làm đến chỗ sâu...
Điểm mẫn cảm rất dễ dàng bị tìm tới, Lý Khâm chạm vào khối nhô lên kia, nhẹ nhàng mài phá.
"ngô..."
Môi lưỡi còn bị chiếm lấy, Thẩm Tịnh Xu cũng kêu không được, Lý Khâm dùng sức hút lấy cái lưỡi, đồng thời đem ngón tay chậm rãi đi ra ngoài.
Thẩm Tịnh Xu nóng bỏng triền miên đẻ Thẩm Tịnh Xu chuyển lực chú ý, lúc nàng đáp lại nụ hôn, tiểu huyệt phía dưới liền kẹp chặt như vậy.
Xem ra mắc lừa... ngón tay Lý Khâm sắp rút ra khỏi tiểu huyệt, đột nhiên trực đảo chỗ sâu, hung hăng làm!
Thâm nhập khá nông, lắc cổ tay, tiểu huyệt ôm lấy ngón tay ra sức đào khoét chuyển động, đem mỗi một nếp uốn đều nghiền ép
Thẩm Tịnh Xu bị làm co lại, phía sau lưng cọ xát lấy tay vịn ngự tọa, chấn động đến ngự tọa cũng phải nhẹ rung.
Nhưng nàng kêu không được, môi lưỡi y nhiên bị Lý Khâm hút lấy hôn, nàng chỉ có thể trầm thấp nghẹn ngào, bắt lấy y phục Lý Khâm, chịu đựng một lần nữa bị thao làm càng sâu hơn
Ngón tay đâm vào nơi quá sâu, lại thật nhanh...bên trong muốn bị đảo nát a ~
Huyệt thịt cắn chặt cũng không thể ngăn chặn thế công, ngược lại để Lý Khâm càng cắm càng hăng, mấy lần mò lấy chỗ sâu, để huyệt đạo đều nhanh chua xót thành một đống thịt nhão.
Khoái cảm bay thẳng lên cái ót, Thẩm Tịnh Xu bị làm đến bay mất hồn, huyệt thịt bị Lý Khâm làm lấy, giống như đảo đến nát bét!
Đau xót thoải mái phun lên trầm tích một lần nữa, Thẩm Tịnh Xu không cách nào chịu đựng cái khí thế hung hăng khoái cảm này, huyệt co lại, phun ra.
Lý Khâm lại không chịu dừng, lại chặn lấy tiểu hoa huyệt, tiếp tục mãnh liệt trừu sáp !
Cửa huyệt đều không còn khí lực co vào, cánh hoa bất lực rộng mở, trong khe thịt miễn cưỡng ngậm lấy ngón tay, phun ra nuốt vào.
"Phốc thử, phốc thuwr~"
Hoa dịch từ cửa huyệt cốt chốt chảy ra, đem ngự tọa ướt đẫm một mảnh, Thẩm Tịnh Xu nắm chặt phượng bào của Lý Khâm đến nhăn nhúm, bắp đùi đau xót không khép lại được.
Không được, nàng lại muốn lên ~
Hoa huyệt đều bị làm đến tê dại, Thẩm Tịnh Xu lại phun một lần nữa.
Lý Khâm rút ngón tay ra, hoa huyệt mãnh lỏng, dịch trầm tích vui sướng bắn ra, phun ở bên trên phượng bào màu son.
"A a ~"
Thẩm Tịnh Xu triệt để co quắp thành nước, Lý Khâm buông ra môi nàng, để nàng chậm rãi lấy hơi.
Ngón tay nhưng vẫn đang tiến làm tiểu huyệt!
"Khanh Khanh hôm nay thế mà thất thần," nàng khẽ cắn vành tai Thẩm Tịnh Xu, mang theo ghen tuông "Đang nghĩ về ai hả?"
"Ha...A ~"
"Trừng phạt nàng, liền thao nát huyệt của nàng mới tốt ~"