Đoạt Vợ - Lão Ti Cơ Lưu Tô

Chương 100




Trưởng công chúa phượng giá hồi kinh, Kim Ngộ Vệ trấn giữ đường cái, người đi đường trở về nhà, thương nhân đóng cửa hàng, dọn đường không cho phép chạy loạn cản trở phượng giá.

Chu tước rộng lớn mấy trượng, hai bên ngô đồng cao lớn, xanh um tươi tốt, dưới cây mỗi năm đứng giữ một Kim Ngô Vệ, đội đầu bằng khăn trách, trán bôi, thân mang giáp minh quang, hai chân hơi tách, tay vịn chuôi đao đứng nghiêm.

Bách quan cách mười dặm ra đón, hữu tướng Tô Dật cùng tả tướng Diêu Sùng đứng hàng thứ nhất, phía sau chính là có chư vị liêu thần cùng các loại danh vọng sâu nặng có " Bình Chương sự tình"

Nghi trượng trước nay chưa từng có, bách quan trước đó, Thái Bình công chúa mang theo tiểu thánh nhân ngồi ở bộ liễn mạ vàng, trái phải chính là Lư Lăng Vương Lý Hiển cùng Tương Vương Lý Đán, chư vị tôn thất ở phía sau, cùng nhau chờ đợi trưởng công chúa giá lâm

Giờ mùi hai khắc, chợt có âm thanh gót sắt vang lên, chỉ thấy đằng trước trùng trùng điệp điệp, cái bụi bay lên, chính là thập vệ tiên phong của trưởng công chúa

Quân dung nghiêm chỉnh, chen chúc một đỉnh loan giá, chầm chậm mà tới.

Một lát, đội ngũ ở lại, phân đạo mà tách, Lý Khâm hạ giá đổi một con tuấn mã, cầm cương từ phía sau lưng phi ra.

Bạch mã thần tuấn, Lý Khâm đầu đội khăn vấn, hai bên dây lụa mềm phiêu dật như gió, trên người huyền bảo cổ tròn tay hẹp, hiện ra ánh sáng, bên hông buộc đai ngọc, trái đeo túi kim ngư, phải treo túi thơm.

Phượng tư trác tuyệt, lỗi lạc không bị trói buộc, quả thực là ngọc thụ lâm phong, có thể khiến nam tử thiên hạ mặc cảm

Tiếng chân cộc cộc, Lý Khâm giục ngựa đi tới trước thánh giá cách vài chục bước, thì ghìm ngựa leo xuống, hai tay trùng điệp, mặt yết kiến muốn làm lễ với thái tử

"Cô cô!"

Lý Minh sớm đã leo xuống, xách bào bước nhanh tới trước mặt Lý Khâm, vui vẻ giữ chặt ống tay áo của nàng " Người trở về"

Trên mặt ngây thơ có thần sắc ỷ lại, Lý Khâm mấp máy môi, lại lui ra đằng sau vài bước phủi nhẹ tay Lý Minh nắm áo bào mình"

"Bệ hạ không thể mất nghi thức"

Đây chính là "giáo huân" Lý Minh đến cùng là hài tử, ngượng ngùng cúi đầu, "Dạ"

Lý Khâm lúc này mới chậm sắc mặt, ngẩng đầu, liền trông thấy Thái Bình công chúa một thân váy ngắn lụa mỏng, trên thân phiêu dật bước liên tục nhẹ nhàng, chầm chậm đi tới, hai tay hướng nàng hành lễ

"A tỷ"

Sau đó còn cùng Lý Hiển, Lý Đán, một người gọi nàng muội muội, một người gọi nàng trưởng tỷ, đồng dạng với cấp bậc lễ nghĩa.

Lý Khâm mỉm cười đáp lại, đồng thời lơ đãng quét qua, nhìn thấy An Nhạc quận chúa đi sau Lý Hiển.

Váy ngắn đỏ tươi rêu rao, nửa cánh tay trắng nõn đều tiêm nhiễm, Lý Khỏa Nhi vẽ lông mày tô son, trán tô hoa lửa, búi tóc cao cắm bởi trâm vàng, phục trang đẹp đẽ

Diễm lệ đốt người, An Nhạc quận chúa nhìn trộm Lý Khâm, khóe môi không tự giác nhếch lên, hai gò má đỏ ửng, giống như say rượu, xuân tình dập dờn

Mẫu thân của ả Vi Phi sớm có diễm danh, nữ nhi cũng không kém, huống chi Lư Lăng Vương Lý Hiển cũng coi là tuấn tú lịch sự.

Ánh mắt nàng nhiệt liệt từ đầu đến cuối không rời Lý Khâm, nhưng Lý Khâm cũng không lý nhiều, ngược lại nghĩ đến Thẩm Tịnh Xu.

Đại gia khuê tú, đoan trang dịu dàng, ngày thường ăn mặc đều là màu sắc mộc mạc, Thẩm Tịnh Xu chính là mỹ liên trong hồ của Lý Khâm, yểu yểu điệu điệu, duyên dáng yêu kiều.

Không khỏi xuống tinh thần, còn tốt chưa từng bị người phát giác, Lý Khâm rất nhanh bình thản trở lại, mang Lý Minh một đường vào thành.

Thịnh đại nghi thức tiếp tục hồi lâu, đợi thánh nhân cùng trưởng công chúa vào hoàng thành, chúng quan lễ bái, mới kết thúc.

Lý Minh hôm nay vẫn có công khóa, cùng Lý Khâm từ biệt liền bị mang đi đông cung nghe giảng bài.

Các vị tôn thất cũng đều giải tán, Lý Khâm đi tới tẩm điện Thái Cực cung, Thái Bình công chúa thuận đi phía sau, hai người ở trong điện trò chuyện một lát.

Không bao lâu sau Thái Bình công chúa cáo lui, Lý Khâm người mệt mỏi, liền dặn dò thiếp thân cung hầu, không có việc gì quan trọng không nên quấy rầy.

Đêm.

Một chiếc xe ngựa lái vào phủ đệ, Tô Dật từ trên xe leo xuống, ra lệnh cho người hầu chuẩn bị một ít thức ăn cùng nước nóng

Người hầu hạ không dám thất lễ, lập tức cũng không thể quản lý xe ngựa, ra lệnh cho mọi người rời đi, Tô Dật lặng lẽ gõ toa xe vừa leo xuống

Một người từ trong xe đi xuống trùm lấy áo choàng

Tô Dật cố ý không đốt đèn, dưới ánh trăng chiếu sáng, nàng hướng hành lang chỉ một cái, thấp giọng nói " Bên kia là đi tây sảnh, chính là chổ tạm của Thành Vương"

"ừm" Lý Khâm âm thầm nhớ lại " ba khắc sau ta cùng hắn thỏa đàm, ngươi đến lúc đó yểm hộ cho ta một hai"

Tô Dật gật gật đầu, Lý Khâm thừa dịp tôi tớ đều bị điều đi nơi khác, cấp tốc tiến đến tây sảnh.

Một đường không thấy bóng dáng, thuận lợi đến viện tạm Thành Vương đang ở, Lý Khâm lách mình tiến vào hành lang phòng, nhẹ đóng cửa lại.

"Điện hạ!'

Thành Vương lập tức quỳ xuống đất muốn bái lạy, Lý Khâm hai bước tiến vào hư phủ của hắn "Đường huynh, huynh muội không cần đa lễ"

Một tiếng đường huynh, nhưng khiến cho hốc mắt Lý Thiên Lý phiếm hồng.

Hắn là trưởng tử của Ngô Vương Lý Khác, năm đó Thái tông rất yêu thương hoàng tử Khác, làm sao hắn cũng không phải là con vợ cả, Lý Trị sau khi đăng cơ, Lý Khác bị Trưởng Tôn Vô Kỵ áp vào đại án mưu phản, giết oan.

Lý Thiên Lý cùng huynh đệ trong nhà bị lưu vong, đợi Võ hoàng đăng cơ mới triệu hồi hắn, Lý Thiên Lý bo bo giữ mình, vơ vét phúc thụy tường phù phụng dưỡng nữ hoàng, sớm bị người khác nói là kẻ nịnh nọt

Những năm gần đây, ai còn nhớ rõ hắn cũng là hoàng tộc Lý thị dòng chính, là thân tử tôn của Thái Tông.

Cũng duy nhất Lý Khâm, bất cứ lúc nào, thấy hắn tổng nguyện ý xưng một tiếng "Đường huynh", đãi chi thân dày, phong hắn làm Thành Vương.

"Nghe nói điện hạ hôm nay giờ mùi về Trường An, đêm khuya tới đây, ngàn dặm thật sự là sợ hãi không sâu."

Lý Thiên Lý nói dễ nghe là tránh những người cầu hắn giúp Lý Điển, nói khó nghe chính là vụng trộm ỷ lại hữu tướng phủ, không nghĩ lẫn vào chính sự nhiều

Lý Khâm đối với việc hắn nơm nớp lo sợ phi thường rõ ràng, lại không nói ra, cười một tiếng mà qua, mời hắn cùng mình ngồi xuống

"Muội tới đây tìm Đường Huynh, là có một chuyện muốn nhờ"

"Điện hạ" Lý Thiên Lý lại bái ba lạy, ngữ khí càng thêm kính cẩn nghe theo " Ngàn dặm vị ti nhân bỉ, điện hạ có chuyện gì muốn nhờ?"

Vừa nói vừa muốn dập đầu, Lý Khâm đành phải đỡ hắn " Đường huynh đừng như thế, muội thấy lại không dám nói"

Lần này " Uy áp" Thành Vương mới dừng dập đầu, cẩn thận từng li từng tí ngồi bên cạnh Lý Khâm.

"Không biết điện hạ muốn bản vương làm chuyện gì?"

Lý Khâm cười cười " Muội nghe nói Đường Huynh, cùng trưởng tử tam ca của muội, Nghĩa Hưng quận vương Lý Trọng Tuấn có chút qua lại"

"Ây..."

Lý Thiên Lý khẩn trương lên, Lý Khâm nhìn ở trong mắt, lại trấn an nói: " Đường huynh không nên suy nghĩ nhiều, là ta cần Đường huynh tương trợ chính là chuyện này"

"không, không có suy nghĩ nhiều" Lý Thiên Lý bận bịu nói " Điện hạ lo ngại, lo ngại"

Liền kém không có lau mồ hôi trên trán, Lý Khâm nhìn xem, trong lòng không khỏi bật cười nghĩ: "Thành Vương có biểu hiện này, tính ra uy nghiêm của mẫu thân ngày xưa quá lớn, lưu lại ấn tượng nghĩ mà sợ, thế là thấy ta cũng liên tưởng mẫu thân, cho nên giống như giẫm phải băng mỏng."

Nàng không có nói toạc ra suy nghĩ, Thành Vương bản thân châm chước một hồi " Điện hạ, thật sự có chút giao tình với Nghĩa Hưng Quận Vương"


Hắn thấy thần sắc Lý Khâm cũng không có ý trách móc nặng nề, mới thở dài: " Điện hạ hiểu được, đứa bé kia cùng...có chút hiềm khích, trong lòng buồn khổ, tự nhiên đi tửu quán uống rượu tiêu sầu"

"Khách Thường Nhạc Phường đến tửu quán, có loại rượu thuần nhã thanh nhã, đặc biệt nổi danh, cho nên nào đó thường đi uống mấy chén, mấy lần ở lầu hai gặp hắn, cảm thấy hữu duyên, liền cùng nhau uống rượu. Luận thi từ tiền nhân"

"Nguyên là như thế này" Lý Khâm gật đầu, vừa cười nói: " Vậy thì thật tốt, Đường huynh thành thật như vậy"

oOo

Lý Khâm khoác bồng hiếu chiến, lúc ra vừa đúng lúc trông thấy Tô Dật đứng ở hành lang, xách một cây đèn u ám cung đình.

Hai người ánh mắt giao nhau, ngầm hiểu lẫn nhau, Lý Khâm đi lên trước cùng Tô Dật đồng hành, một đường ra khỏi viện tử.

Tô Dật an bài qua, cho nên trên đường đều chưa từng gặp người, đợi đến tới đông sảnh, hai người mới ở trong viện dừng lại.

"Ngài thỏa đàm với Thành Vương rồi sao?"

Tô Dật giống như dừng chân, dù sao cũng là phò mã trước, lúc trước nhận được không ít yểm hộ của Lý Khâm, cùng với nàng tự nhiên thân cận, không có nhiều câu thúc.

"Thỏa đàm là thỏa đàm" Lý Khâm nói, đột nhiên lời nói xoay chuyển " người nhanh như vậy sao?"

"Cái gì nhanh a?" Tô Dật không kịp phản ứng " Người không phải nói ba khắc liền..."

Đột nhiên dừng lại, Tô Dật nhận được ánh mắt ý vị thâm trường từ Lý Khâm, bỗng nhiên tỉnh ngộ!!

"Ai nhanh ?!"

Mặt không khỏi ửng đỏ, Tô Dật cắn răng " Ta vừa mới không có làm!"

"A~"

Lý Khâm bừng tỉnh đại ngộ, lại chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt đùa cợt Tô Dật một chút " Ta cũng không có nói ngươi làm cái gì, phò mã khẩn trương cái gì?"

"Ai là phò mã của ngươi, chúng ta đều hợp cách" Tô Dật bận bịu hướng phòng phía trước nhìn thoáng qua " Ngươi nhỏ giọng một chút cho ta!"

Lý Khâm mỉm cười không nói, tâm tình mười phần thư sướng...dù sao Khanh Khanh nhà nàng dễ dụ, vị kia của Tô Dật liền không phải như thế.

Hai người đùa giỡn nhau một trận, cuối cùng, Tô Dật nghiêm mặt nói " Thành Vương..có thể in không?"

"Tóm lại là họ Lý, Thành Vương khác với người khác, hắn là trực hệ, mà lại..."

Lý Khâm cao thâm mạt trắc ngoắc ngoắc khóe môi: " Có thể ở dưới trướng mẫu hậu ta bo bo giữ mình, ngươi cảm thấy thế nào

Có thể đối với việc nghiêm mật giám thị tôn thất của Võ hoàng mà sống sót, tuyệt đối là người cực kỳ biết xem thời thế.

Lý Minh làm hoàng đế là dòng chính danh chính ngôn thuận.

Mà Lý Khâm tay cầm thập vệ công chúa, trong triều đình trừ bỏ nhóm trưởng công chúa không ít thuần thần cũng tán thành năng lực chấp chính của nàng.

Đừng nhìn Thành Vương bên ngoài mềm yếu, kỳ thật tính tình hết sức cẩn thận, nếu không sẽ không sống đến hiện tại.

Hắn có chức vụ tướng quân Kim Ngô Vệ, và quân hàm tuy binh, nhưng vẻn vẹn nam nha mười sáu vệ, huống chi còn có thân binh của Lý Khâm ở kinh.

Cho nên vô luận tin hay không, Thành Vương còn muốn sống, chỉ có con đường trung thành với Lý Khâm.

Tô Dật không nói gì, dừng một chút, đột nhiên hỏi: " Kỳ thật ta luôn hiếu kỳ, ngươi khi đó...đến cùng làm sao khiến Võ hoàng không đề phòng?"

Vạn tuế thông thiên hai năm, Lai Tuấn Thần vu cáo chư vương Võ thị, An Định công chúa, Thái Bình công chúa cùng Lư Lăng Vương và Tương Vương, nói bọn hắn liên kết vệ soái bắc nam mưu phản.

Lúc đấy người đầu tiên được vời vào cung chính là Lý Khâm.

Quan sát động tĩnh ngoài điện giống như an bình, nhưng dường như là cuồn cuộn sóng ngầm, bầu không khí trong vô hình đã biến thành dị thường ngưng trọng, giống như lãnh thiết.

Trong điện không có người khác, Võ hoàng ngồi ngay ngắn ở ngự tọa, tròng mắt nhìn xuống Lý Khâm quỳ sát đất, chỉ nói một câu:

"An Định, về sau theo họ mẫu thân được không?"

Hời hợt, nhưng Lý Khâm rõ ràng cảm giác tim mình đập hỗn loạn.

Hồi lâu, Lý Khâm rốt cuộc ngẩng đầu: " Con họ Lý, nhưng cũng là hài nhi của mẫu thân"

Trong điện tịch mịch, Võ hoàng nhìn chằm chằm nàng một thời gian rất lâu, cuối cùng ra lệnh " Trưởng công chúa kiêu ngạo, phạt bế môn hối lỗi mười ngày

Sau đó chư vương Võ thị cùng Thái Bình công chúa, lúc ấy đổi vai đào võ cùng Tương Vương vạch trần Lai Tuấn Thần, ở trên đình chảy nước mắt kêu oan.

Tháng sáu, Lai Tuấn Thần đền tội, bách tính tranh nhau đạp xác cho hả giận.