Đoạt Tướng

Chương 14




CHƯƠNG 14

“Lý Toàn! Lý Toàn! Lý Toàn, ngươi làm sao vậy?” Phượng Lăng vừa lo lắng vừa hoảng hốt, mắt thấy Lý Toàn bị đao kề lên cổ, thế nhưng y lại bất lực không thể làm gì được.



 

“…Đê tiện!” Lý Toàn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Muốn trách thì trách chính ngươi không đoán trước được, nếu ngươi ngoan ngoãn như lúc đầu thì sẽ không phải chịu khổ như vậy.” Đầu mục sơn tặc ha hả cười lớn, đi về phía hai gã thủ hạ đang chế trụ Phượng Lăng.

“Không được chạm vào y!” Thấy vậy, Lý Toàn kiệt sức vẫn cố gắng rống to, vẻ mặt vô cùng giận dữ.

“Tiểu mỹ nhân, tình nhân ca ca của ngươi tức giận rồi kìa.” Đầu mục sơn tặc nắm lấy chiếc cằm thanh tú của Phượng Lăng rồi nói.

Nhìn bộ dạng đầu trâu mặt ngựa của gã, Phượng Lăng đã cảm thấy buồn nôn rồi, không nghĩ đối phương lại dám chạm vào y, y phẫn nộ hét lên, “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra! Ngươi cho ngươi là ai mà dám chạm vào ta? Ngẫm lại xem mình có mấy cái đầu mà dám làm thế!”

“Ngươi càng như vậy ta càng muốn chạm vào ngươi.” Đầu mục sơn tặc sờ soạn khắp mặt Phượng Lăng, *** đãng cười nói, “Thật mềm mại, nói ngươi không phải đàn bà thì ai mà tin được.”

Lời vừa nói ra, vài gã sơn tặc khác dường như mắt điều sáng lên.

Phượng Lăng tức giận run rẩy cả người, rất nhanh tự cắn rách môi dưới.

“Lão đại, con đàn bà này đẹp thì có đẹp, nhưng mà ngực lại phẳng quá.” Gã sơn tặc đang chế trụ Phượng Lăng tiếc nuối nhìn khuôn ngực bằng phẳng của y.

Đầu mục sơn tặc cũng chăm chú quan sát một hồi, sau đó gật đầu nói, “Có vẻ hơi bằng phẳng” Nói xong, gã cũng không sợ chết, vươn tay vào trong áo Phượng Lăng mà vuốt ve, sau đó sắc mặt đại biến, vội vàng vươn tay xuống hạ thân của y.

“A! Ngươi muốn làm gì?” Phượng Lăng hận không thể chặt đứt cái tay chó của đối phương.

“Có mẹ nó, là nam nhân thật!” Đầu mục sơn tặc vẻ mặt xui xẻo nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất rồi nói.

Bọn sơn tặc đồng dạng thất vọng hoàn toàn, không hẹn cùng thở dài tiếc hận.

“Giờ…  ngươi có thể thả người chưa?” Lý Toàn khó khăn bảo trì thanh tỉnh.

“Lão đại, thật sự muốn thả sao?” Một gã lâu la hỏi.

Gã đầu mục sơn tặc nhìn bộ dạng tuấn tú của Phượng Lăng một hồi, lại nhìn Lý Toàn đang bị thương, nghĩ thầm đối phương đã bị thương, khó đảm bảo y sẽ không đi báo quan tiêu diệt bọn họ, thuận miệng nói, “Cứ mang về sơn trại đã.”

Bọn sơn tặc nhất hô bá ứng, nhanh chóng chế trụ hai người bọn họ dẫn về sơn trại.

Bởi vì mất máu, hơn nữa mê dược phát tác, Lý Toàn mơ mơ màng màng, cảnh tượng trước mắt nhìn không rõ, tuy rằng nghe tiếng Phượng Lăng gọi tên hắn, nhưng hắn không thể nhận ra âm thanh ấy phát ra từ nơi nào.

Bọn họ bị nhốt trong một nhà lao ẩm thấp, Lý Toàn vẫn nằm im không nhúc nhích, Phượng Lăng nhìn thấy, vội vội vàng vàng đến xem tình hình.

“Lý Toàn! Ngươi làm sao vậy?” Phượng Lăng nâng Lý Toàn dậy, khẩn trương nhìn Lý Toàn trong hôn mê vẫn còn nhíu mày, máu chảy ra từ vết thương nhiễm đỏ y phục của hắn.

Mơ hồ cảm thấy người đang ngay trước mắt mình, Lý Toàn biết nhất định là Phượng Lăng, hắn vô thức nở nụ cười như muốn làm cho Phượng Lăng an tâm.

“Lý Toàn! Lý Toàn!” máu không ngừng chảy, Phượng Lăng luống cuống lấy ống tay áo đè lên vết thương của hắn.

“Không có lệnh của ta, không cho phép ngươi có việc gì! Có nghe hay không! Cố gắng chịu đựng cho ta!” Phượng Lăng hét to.

Lý Toàn yếu ớt gật đầu.

“Lý Toàn! Ngươi không được có việc gì, nghìn vạn lần không …” Phượng Lăng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, thân thể Lý Toàn từng mang lại sự ấm áp cho y, giờ đây lại bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành một thi thể lạnh lẽo, y không biết là do Lý Toàn trúng phải mê dược nên mới suy yếu như thế, mà vẫn nghĩ Lý Toàn bị thương vô cùng nghiêm trọng.

“Lý Toàn! Ngươi đừng nhắm mắt, mở, mở ra!” Phượng Lăng gấp đến độ thanh âm cũng nghẹn ngào, nhẹ nhàng lấy tay vỗ lên khuôn mặt mê man của Lý Toàn.

Lý Toàn có chút mông lung, thế nhưng giống như đang bị bóng đè, không thể tỉnh lại, cho dù Phượng Lăng có nỗ lực gọi hắn thế nào, hắn đều không có biện pháp đáp lại.

Mắt thấy sắc mặt tái nhợt của Lý Toàn đối lập hoàn toàn với vết thương còn đang chảy máu trên vai hắn, Phượng Lăng đã không còn nhẫn nại được nữa, đứng dậy bước đến cửa lao hô lớn, “Người đâu, có ai không? Mau tới đây!”

“Ồn ào cái gì vậy?” một gã sơn tặc hung hăng đi tới trước mặt Phượng Lăng.

“Người của ta bị thương, các ngươi mau trị thương cho hắn, nếu như hắn xảy ra chuyện gì không may, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!” Phượng Lăng không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng hét lại gã kia.

Gã sơn tặc liếc mắt nhìn Lý Toàn một hồi rồi cười nhạo, “Chữa cái gì mà chữa, cũng không chết được.”

“Ngươi!” Phượng Lăng tức giận, nhưng nghĩ đến tình trạng Lý Toàn, y đành cố gắng nhịn xuống, hạ giọng nói tiếp, “Chỉ cần ngươi chữa trị cho hắn, muốn bao nhiêu châu báu ta đều có thể cho ngươi.”

“Ái chà, tuổi không lớn, nhưng khẩu khí lại rất lớn a.” gã sơn tặc quan sát từ đầu tới chân một hồi, nhìn trang phục của y xác thực là người có địa vị, không khỏi vòng vo nói, “Ngươi có thể cho ta bao nhiêu? Trước tiên mang ra đây cho ta kiểm tra đã.”

Những thứ đáng giá trên người Phượng Lăng sớm đã bị đoạt đi hết, hiện tại làm sao y có thể đem đến trước mặt gã vật gì được, không thể làm gì khác ngoài cố gắng trì hoãn, “Hiện tại không có, nhưng chỉ cần ngươi thả chúng ta ra, thì muốn bao nhiêu cũng được, ta sẽ cho ngươi.”

“Mẹ kiếp, hóa ra là một kẻ mặt dày.” Gã sơn tặc mất kiên nhẫn, làm bộ bỏ đi.

“Ta không lừa ngươi, gia sản của ta đáng giá hàng vạn lượng, muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Phượng Lăng nghĩ một chút, lại nói, “Bằng không ngươi mời lão đại ngươi tới đây, để hắn định ra một con số, mặc kệ nhiều ít ta đều đưa cho các ngươi.”

Thấy gã kia do dự, y tiếp tục nói, “Lẽ nào các ngươi không muốn phát tài? Gia thế của ta có thể cho mỗi người trong sơn trại của các ngươi một khoản ngân lượng đủ để đảm bảo quãng đời sau này của các ngươi đó.”

“Thật sao?” gã sơn tặc kia động tâm.

“Chúng ta đã bị các ngươi bắt rồi, còn phải lừa ngươi sao?”

Phượng Lăng là đang nói thật, điều kiện y đưa ra vô cùng mê hoặc, gã sơn tặc kia nghe xong liền lộ vẻ mặt tham lam, vân vê cẳm rồi nói, “Ngươi chờ ở đây, ta đi mời lão đại tới.”

Sao đó không bao lâu, đầu mục sơn tặc nghênh ngang xuất hiện trước mặt Phượng Lăng, vẻ mặt bỡn cợt, “Tiểu công tử, nghe nói ngươi có chuyện muốn giao dịch với ta?”

Phượng Lăng ngẩng đầu ưỡn ngực nói, “Đúng, nhưng trước tiên ngươi phải trị thương cho người của ta trước đã.” Phượng Lăng quay đầu lại liếc nhìn Lý Toàn, âm thầm lo lắng cắn môi dưới.

Đầu mục sơn tặc chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lăng, mãi đến khi nhìn thấy nhãn thần lạnh lẽo của người kia hắn mới hoàn hồn lại, cười cười nói, “Ngươi muốn dùng tiền để chuộc hai người các ngươi ra không phải là không được, tuy ta là một thô nhân, thế nhưng vẫn hiểu được thương hương tiếc ngọc là gì, ta cũng không nỡ để công tử da thịt tinh tế như ngươi phải chịu khổ, bất quá nếu không xuất tiền trước thì không thể trị thương cho kẻ kia được, ngươi cũng biết thân thủ của hắn không tồi, ta không thể không đề phòng hắn sẽ cắn ngược lại ta một phát.”

“Không có mệnh lệnh của ta, hắn sẽ không động thủ.” Phượng Lăng nói.

“Tiểu công tử, ngươi đừng coi ta là kẻ ngu si, ai biết được trước mặt ngươi làm bộ thế này nhưng sau lưng có đang toan tính việc khác hay không?”

Phượng Lăng cố nhẫn nhịn, thấp giọng nói, “Rốt cục phải thế nào ngươi mới chấp nhận trị thương cho hắn?”

“Ôi, không ngờ tiểu công tử ngươi lại quan tâm đến một hạ nhân như thế……” gã kia hắc hắc cười lớn, “Hắn thực sự chỉ là một tùy tùng của ngươi thôi sao?”

“Hắn bị thương rất nặng, lại liên tục xuất huyết, dù ta có gọi hắn thế nào hắn cũng không nghe được, nếu cứ như vậy, hắn sẽ… sẽ…” Phượng Lăng thực sự không muốn nói tiếp.

Khuôn mặt đẫm lệ của Phượng Lăng trong mắt đầu lĩnh lại càng thập phần xinh đẹp, cho đến bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy ai đẹp hơn thiếu niên trước mắt này, dục hỏa bốc lên, nghĩ đến việc có thể lăng nhục thiếu niên, đột nhiên hắn cảm thấy phi thường thích thú.

“Xem ra hắn rất quan trọng với ngươi, nếu như vậy, ta đành giúp đỡ một phen, thế nhưng….” Gã bỗng nhiên vươn tay về phía Phượng Lăng, lại bị Phượng Lăng cảnh giác mà tránh được.

“Muốn làm gì?” Phượng Lăng trợn mắt nhìn gã.

Gã đầu mục lộ ra vẻ mặt *** tà, “Muốn cứu người của ngươi, có thể, nhưng ngươi phải trở thành người của ta.”