Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 66




“Sắt Sắt... "

Giọng nói của nam nhân nghẹn ngào, như thể hắn đang cố gắng giấu đi dự mong manh của mình, dáng vẻ này hoàn toàn khác biệt với bộ dạng mạnh mẽ tự tin của Dư Tu Bách từ trước đến nay, lòng Nguyên Sắt Sắt nhịn không được mềm xuống, hóa thành một vũng nước, hoàn toàn để nam nhân muốn thế nào thì được thế đấy.

"Ta có thể chứ?"

Nam nhân dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Nguyên Sắt Sắt, Nguyên Sắt Sắt chưa bao giờ bị một nam nhân nhìn như vậy, đáng thương lại trong sáng, giống như một con nai tơ, con mắt ướt dầm dề còn lóe sáng, đổi thành một người khác Nguyên Sắt Sắt nói không chừng đều sẽ quá khích mà dâng lên tình mẫu tử, lòng sinh trìu mến, muốn ôm hắn gắt gao vào trong lòng ngực. Đặc biệt người này chính là biểu ca mà nàng ngưỡng mộ, Dư Tu Bách dùng võ lực mạnh mẽ ở bên người nàng mà tự cho mình là người bảo vệ.

Cảm giác tương phản mãnh liệt càng làm cho lòng tiểu cô nương động lòng!

“Hửm? Sắt Sắt... "

Nam nhân cúi đầu hôn lên môi nàng, đưa lưỡi vào trong khoang miệng hơi hé mở của nàng, mút lấy mút để, Nguyên Sắt Sắt bị hôn thoải mái đến hừ thành tiếng.

"Sắt Sắt... "

Nguyên Sắt Sắt không biết bản thân đã từng ở nơi nào đọc qua một câu như vậy, nghe nói lúc nam nhân đang bực bội dục vọng tình dục sẽ mạnh hơn so với ngày thường.

D/ương v/ật nam nhân thọc vào tiểu huyệt ướt át chặt chẽ, sau đó bụng nhỏ phình phình căng lên, Nguyên Sắt Sắt mới mơ mơ màng màng nghĩ đến vấn đề này.

“Ưm ưm... A~... "

Hơi thở nam nhân phun ở trên má Nguyên Sắt Sắt, mùi mồ hôi hơi hơi trộn lẫn với hormone giống đực kích thích mãnh liệt đến cô gái nhỏ, Nguyên Sắt Sắt bị xông lên đến đầy mặt đỏ bừng, cánh môi nhỏ bị nam nhân gặm cắn liếm mút, vừa xấu hổ vừa tức, trong cổ họng ngăn không được mà phát ra tiếng rên rĩ.

Như thế nào nàng và biểu ca làm đến bước này?

Quần áo Nguyên Sắt Sắt mỏng manh, ngay từ đầu khi Dư Tu Bách ôm lấy nàng, quần áo trong lúc lơ đãng đã sớm bị nam nhân kéo ra, có chỗ thậm chí còn bị nam nhân không cẩn thận trực tiếp xé rách, xiêm y được may cẩn thận trở thành những vải mảnh vụn.

Trong thân thể Nguyên Sắt Sắt kịch liệt dâng trào, tiểu huyệt bị hơi thở trên thân nam nhân xông lên như là dâng lên lũ lụt, mãnh liệt chảy ra không ngừng.

Lúc d/ương v/ật nóng bỏng của nam nhân thọc vào trong, Nguyên Sắt Sắt nhịn không được khẽ kêu một tiếng, phía dưới cũng siết nam nhân chặt vô cùng, Dư Tu Bách cũng nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu rên.

Dư Tu Bách chỉ có một nữ nhân là Nguyên Sắt Sắt, làm sao Nguyên Sắt Sắt lại không chỉ có một nam nhân là hắn.

Sau khi thuốc bổ bộc phát hôm đó, Phó Triều Sinh cũng chưa làm việc gì ngăn cản Dư Tu Bách, nhưng sau đó Dư Tu Bách lại không thể tìm được cơ hội vượt rào thêm một lần nào nữa, đều bị Hương Vân ngăn lại, thời gian mỗi lần hắn và Nguyên Sắt Sắt ở chung dài thêm một chút, không phải là Hương Vân thì sẽ có tiểu nha hoàn khác cười như không cười xuất hiện ở trong phòng Nguyên Sắt Sắt.

Nguyên Sắt Sắt tin tưởng tiểu nha hoàn này như vậy, làm cho đầu Dư Tu Bách đều lớn, hắn còn không thể để bụng với nàng.

Nước của tiểu cô nương lần này cũng rất nhiều, từng giọt từng giọt giống như hạt mưa to rơi xuống, lót thảm ở phía dưới cũng có thể nhìn ra màu sắc sẫm rõ ràng.

D/ương v/ật của nam nhân vừa thô vừa dài, Nguyên Sắt Sắt sớm đã biết qua, nhưng mỗi một lần trải qua lúc như thế, c/ôn t/h/ịt lại lớn như vậy, hoa hu/y/ệ/t lại nhỏ nếu muốn vào hết thì phải một hồi lâu mới có thể hoàn toàn nuốt d/ương v/ật vào trong.

"Sắt Sắt, thật thoải mái, ta rất thích... "

“A~... ư….ưm…ưm... "

Trong cổ họng tiểu cô nương phát ra tiếng kêu rên, giọng nói Nguyên Sắt Sắt giống như con người nàng, tinh tế lại mềm mại, còn mang theo một hương vị yêu kiều nói không nên lời.

Sau khi thân phận trong mối quan hệ của hai người được thay đổi, Dư Tu Bách càng thích nghe giọng nói này của nàng vô cùng, đặc biệt là ở trên giường, mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, cùng một giọng nói mềm mại đáng yêu, càng câu nam nhân đến tràn đầy lửa dục.