Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 44




Quả nhiên một vài ngày sau, nhân lúc Nguyên Sắt Sắt chợp mắt, Chu Thấm Nhiên có chút bắt đầu ra tay, chủ động ngoài hái trái cây với Dư Tu Bách, lúc trở về hai người còn nói nói cười cười, mấy ngày trước cả hai mặt còn mặt lạnh nhìn nhau, hiện tại lại kề sát sóng bước bên nhau, nam chân dài vai sức rộng, nữ nhân một thân anh khí, xa xa nhìn lại, thật sự có vài phần trai tài gái sắc.

Nguyên Sắt Sắt một chút cũng không thèm để ý chỉ híp mắt nhìn xem ánh chiều tà hoàng hôn.

Chỉ là ngay cả tiểu nha hoàn bên cạnh Chu Thấm Nhiên mà Nguyên Sắt Sắt còn chưa nhớ tên cũng dám bày ra một mặt đắc ý cho nàng xem, rằng nhìn đi không phải người mà Dư tiểu tướng quân chân chính yêu thích là tiểu thư của chúng ta hay sao!

“Biểu ca?"

Nguyên Sắt Sắt đã quen với việc thích thầm Dư Tu Bách, sẽ không bị một tiểu nha hoàn khiêu khích mà lộ ra sơ hở gì, đôi mắt ươn ướt sau khi được nghỉ ngơi dưỡng sức lại long tỏa

sáng, bầu không khí chạng vạng cuối ngày không rõ sáng tối, giống như Minh Châu Đen trong đêm, như thể người lạc đường ở trong sa mạc khát khô đã lâu vui sướng tìm được rồi một vũng suối mát.

“Không phải muội nói mấy ngày nay toàn phải ăn thịt, miệng đều là mùi dầu, cho muội một chút trái cây mới hái đây."

Dư Tu Bách lấy ra hoa quả vừa lớn vừa tròn mới được hái xuống ở trong lòng ngực, lau khô sạch sẽ đưa cho tiểu cô nương đang mỏi mắt chờ đợi.

"Cảm ơn biểu ca, cảm ơn Chu tỷ tỷ."

Nguyên Sắt Sắt đơn thuần mà giơ lên trái cây trên tay cười cười với Chu Thấm Nhiên, nàng sẽ không để cho Dư Tu Bách biết nàng ghét bỏ Chu Thấm Nhiên đến nhường nào.

Sau khi phá vỡ trạng thái trầm mặc, trên suốt chặng đường tiếp theo, bầu không khí giữa Chu Thấm Nhiên và Dư Tu Bách trở nên hòa hợp hơn nhiều, không giống với những ngày đầu xuất phát, hai người đều cho nhau một khuôn mặt lạnh, người không để ý đến ta thì ta cũng chẳng nói chuyện với người.

Nguyên Sắt Sắt nhìn rõ tất cả, thân thể mỏi mệt khiến nàng không có tinh thần để làm bất kì chuyện gì, chỉ có thể ngăn trở Hương Vân tùy tiện xông lên, chạy đi làm kẻ gậy đánh uyên ương kia.

Một nam một nữ kề sát nhau, ngồi ở bên ngoài xe ngựa, trên tay mỗi người đang cầm một cái bánh bột ngô, miệng gặm bánh thỉnh thoảng lại nhìn nhau nói cười, nữ tử anh khí còn giả vờ giận dỗi, lại đột nhiên đánh khẽ vào cánh tay thiếu niên, thoạt nhìn cực thật giống như đang ve vãn tán tỉnh.

Nguyên Sắt Sắt nhắm hai mắt dưỡng thần, không nói năn gì, khiến cho Hương Vân tức giận vô cùng, tiểu nha hoàn vốn biết rõ nội tình bên trong, chỉ hận không thể lao xuống chửi mắng Dư Tu Bách một phen, chẳng màng thân phận Dư Tu Bách có là ai đi chăng nữa

Hương Vân vặn vẹo thân mình, lúc lau mồ hôi cho Nguyên Sắt Sắt tâm cũng không thể tĩnh được, tiểu cô nương tinh thần uể oải chỉ có thể giữ lấy tay Hương Vân lắc đầu.

“Tiểu thư! Hương Vân chỉ là có chút khó chịu sẽ không xúc động. Tiểu thư sao thức ăn hôm nay vẫn chưa ăn hết, hay là để nô tỳ xuống tìm một chút trái cây để người lót dạ lót dạ dày."

Nguyên Sắt Sắt nhẹ nhàng gật đầu, xe ngựa di chuyển khó tránh khỏi xóc nảy, nàng thân thể bệnh nặng vừa mới khỏi, so với trước kia càng thêm mẫn cảm hơn, đầu vừa đau vừa chóng mặt, cả người căn bản không muốn động.

Hương Vân lớn lên cùng nàng, đại khái cũng có thể đoán được Hương Vân muốn làm gì, đơn giản chỉ là làm chút khó dễ với Chu Thấm Nhiên, sẽ không gây ra chuyện gì quá lớn,

Nguyên Sắt Sắt yên tâm nhắm mắt lại, nằm ở trên toạ giường, mặc kệ gió bên cửa sổ thổi vào vỗ nhẹ ở trên mặt nàng, khiến dạ dày nàng cuộn thắt..

“Biểu thiếu gia, hôm nay tiểu thư đã một ngày không ăn cơm, ăn gì cũng không có khẩu vị, nô tỳ muốn hỏi xin ngài một chút trái cây hái được vài ngày trước, liệu có còn không? Chua chua ngọt ngọt vừa hay có thể kích thích ăn uống, tiểu thư cũng không thể...... cũng không thể không ăn cái gì...... "

Hương Vân xuống xe ngựa bịch một tiếng quỳ gối trước mặt hai người Dư Tu Bách.

“Ngươi đứng lên trước đi, không phải Sắt Sắt nói có chút mệt nên muốn ngủ nhiều hơn một lát?"

Dư Tu Bách nghe Hương Vân nói xong, lập tức đứng lên sải bước đi về phía xe ngựa, động tác đứng dậy đột ngột làm trai tim Chu Thấm Nhiên kinh động nhảy dựng thật mạnh, trong mắt xẹt qua một tia bất mãn.

Nhưng ngay lập tức, nàng ta liền nhanh chóng đứng lên, bước nhỏ đi theo phía sau Dư Tu Bách để xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Dư Tu Bách từ nhỏ đã tập võ, thân thủ vốn không cần phải nhiều lời, nhẹ nhàng nhảy lên cả xe ngựa cũng không gây tiếng động, quen cửa quen nẻo chui vào trong xe, Chu Thấm Nhiên đi theo phía sau cũng muốn tiến lên nhìn xem, nhưng lại bị nha hoàn bên cạnh Nguyên Sắt Sắt, vành mắt hồng hồng duỗi tay ngăn lại.

"Chu tiểu thư, đầu của tiểu thư chúng tôi choáng váng thân thể lại yếu ớt, xe ngựa nhỏ hẹp, nhiều người không khí không sạch sẽ, chỉ sợ bên trong chứa không nổi."

Hương Vân dang ra một tay cản người bước tới, tay kia vẫn không quên vân vê chiếc khăn lau nước mắt, giả bộ đáng thương.

"Được."

Chu Thấm Nhiên hơi cúi đầu, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt âm u, đáng tiếc kỷ năng giả trân còn chưa đến nơi đến chốn, nên liền bị Hương Vân nhìn ra một chút mánh khoé.

“Thân thể không thoải mái vì sao không nói cho ta biết?"

Khuôn mặt người thiếu niên lạnh lùng, tuy sát khí từng xông pha trên chiến trường đã bị thu liễm rất tốt, nhưng vẻ mặt tức giận của Dư Tu Bách xác thật cũng có thể doạ người.

Tiểu cô nương mở ra đôi mắt ngập nước, nắm ống tay áo hấn, tràn đầy ủy khuất mà lên án.

"Muội còn ủy khuất à?"

Bàn tay thô ráp thường xách theo đại đao của thiếu niên, đặt lên trán thiếu nữ để xem xét thân nhiệt của nàng, chỉ là hơi lạnh một chút, trong lòng đã yên tâm ít nhiều.

“Sắt Sắt biết biểu ca thích Chu tỷ tỷ, biểu ca thật vất vả mới hoà thuận với Chu tỷ tỷ, còn trò chuyện vui vẻ đến như vậy, chẳng qua là không đành lòng quấy rầy biểu ca."

Nguyên Sắt Sắt nói chuyện, bĩu môi bất mãn quay người đi.

"Ta giúp huynh như vậy, huynh còn tức giận với ta?"

Dư Tu Bách thoáng kinh ngạc, tiếp theo là áy náy và đau lòng, hắn nào có yêu cầu nàng đến giúp hắn, sức khoẻ nàng mới là điều quan trọng nhất, không gì có thể sánh bằng?

“Hừ."

Tiểu tướng quân cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt khắc sâu vào tim, dùng lòng bàn tay đè lên cánh môi đỏ mộng đang mím chặt của tiểu cô nương.

"Nhìn...... Nhìn cái...... Huynh...... "

Tiểu cô nương giãy giụa lên, vốn dĩ thân thể không tốt, lại một ngày không ăn cơm, sao có thể là đối thủ của nam nhân.

Hai người nháo nháo, búi tóc Nguyên Sắt Sắt tán loạn, thân thể hương mềm bị Dư Tu Bách nhẹ nhàng đỡ lấy ở trong ngực.

“Sắt Sắt, muội không cần lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, ta chỉ muốn muôi thật khoét mạnh. Hơn nữa muội không cần phải giúp ta gì cả, biết không?" Nói xong, hắn còn nhéo hai má thịt của tiểu cô nương.

"A...... a aaa..... "

Nói cách khác, biểu ca huynh đã không còn phản bát chuyện thích Chu Thấm Nhiên nữa rồi.

Vậy ta đây nên bắt huynh làm thế nào mới tốt đây!