Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 4




Nguyên Sắt Sắt ngồi vào xe ngựa do phủ tướng quân chuẩn bị sẵn, mang theo đoàn lễ vật mà nàng cùng biểu ca lúc trước áp giải trở về, trước vào bái kiến Thánh Thượng mới đăng cơ.

Ba năm trước, kinh thành vừa mới kết thúc hỗn chiến, sau nhiều năm tranh quyền đoạt vị, cuối cùng Tam hoàng tử do Hoàng Hậu thân sinh đã đoạt được đại bảo, vinh đăng đế vị, trở thành tân đế vương của Đại Lương

Đông Di đột ngột phát động chiến tranh ở biên quan, mới đầu chỉ là những tóp nhỏ nhân mã không ngừng quấy nhiễu thôn trang ở ngoại ô Giao Châu, sau lại giết người cướp của, cưỡng bức dân nữ.

Ban đầu quân đội Đại Lương bị hành động của Đại Di làm cho trở tay không kịp. Đại đội nhân mã không kịp phái đi. Nhưng giữa Đông Di và Đại Lương còn có hiệp nghị ngưng chiến, thân là đại tướng quân trấn giữ biên cương cũng không thể chủ trương xé bỏ minh ước, Luvevaland chấm co, chỉ có thể phái đi thật nhiều binh sĩ bí mật tấn công Đông Di, cùng Đông Di giao chiến.

Đại Lương là quốc gia xem trọng phép tắc lễ nghi, xưa nay muốn xuất binh đều phải dựa trên danh nghĩa. Không thể so với Đông Di chỉ là Man Tộc, hành động dựa trên thú tính.

Tin tức về Đông Di bị mật thám truyền tới trong thành, trong lúc nhất thời trong thành nghị luận vô cùng sôi nổi, từ tiểu thương nhỏ lẻ đến người ngồi trong lều uống chén trà cũng không nhịn được mắng Đông Di mọi rợ, không biết xấu hổ.

Các thủ lĩnh gây chiến ở Giao Châu cũng bị bọn họ đặt cho cái danh thật ghê tởm. Nhắc tới Đông Di kia lại hận đến mức nghiến răng

Đặt biệt là huynh trưởng và tỷ tỷ của Nguyên Sắt Sắt, bởi vì thân kiều thể nhược, vài lần còn suýt mất đi muội muội nên đối với Đông Di càng thêm hận thấu xương.

Đại Lương cùng Đông Di ngừng chiến không đến hai mươi năm.

Bọn họ liền lại khơi mào chiến tranh, cố ý chọn đúng lúc tân Hoàng Đế của Đại Lương đăng cơ cũng là lúc đối ngoại triều đình còn đang yếu kém hỗn loạn.

Vẫn là dùng mưu hèn kế bẩn giết người cướp của, quấy rầy sự an bình nơi biên cảnh.

Tỷ tỷ của Nguyên Sắt Sắt là Nguyên Tố Tố, lúc ấy nghe được tin này từ nương tử của một trung quân tiểu tướng dưới trướng là Lâm Nguyệt San, liền thiếu chút nữa không kiềm được mà lao ra cùng Đông Di một phen người chết ta sống.

Cũng vì chính mình từ nhỏ không chiếu cố tốt cho muội muội mà muốn đòi công đạo

Năm đó lúc muội muội sinh ra, Nguyên Tố Tô thật hận bản thân tuổi còn quá nhỏ, hại đến mẫu thân bụng mang bụng mang dạ chửa cũng phải mang giáp giết địch, liên lụy đến muội muội sinh hại muội muội bị sinh non, cơ thể mới lọt lòng không bằng một con mèo, tựa như đụng đến liền nát.

Lúc ấy, xúc động của Nguyên Tố Tô rất nhanh đã được khác ngăn lại, biết được Đông Di giữ lại một tốp nhỏ nhân mã để yểm trợ, Luvevaland chấm co, điều động một lượng lớn nhân mã chuẩn bị đột ngột đánh vào Giao Châu, cũng may hành tung của bọn họ sớm đã bị Dư Tu Bách ngẫu nhiên phát hiện ra manh mối.

Giao Châu mới xem như chân chính chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch, chân chính mà điều động quân đội cùng Đông Di giao chiến.

“Sắt Sắt?"

Dư Tu Bách đi nửa đường là sẽ không quên xoay người chú ý tình trạng của tiểu biểu muội.

Chỉ thấy trán của Nguyên Sắt Sắt toát ra một ít mồ hôi lạnh, môi tái nhợt, hít thở không thông, một bộ dáng vô cùng mệt mỏi, trâm cài nghiêng lệch, trên gương mặt vô cùng tuấn tú đĩnh đạc của Dư Tu Bách không giấu được chất chứa lo lắng.

Mặc dù từng một lần nhìn thấy tiểu biểu muội của hắn nằm ngã trên giường, hơi thở thoi thóp, thuốc phải mớm tận miệng. Luvevaland chấm co. Từ đó về sau, khi mang theo Nguyên Sắt Sắt leo cây trộm điểu, trèo tường gây sự, Dư Tư Bách đều đối với nàng là trăm phần cẩn thận, càng muốn đào tim đào phổi săn sóc nàng.

Chỉ cần nàng vừa nói không thoải mái, hắn thật sự như huynh muội ruột thịt chăm sóc nàng.

“Biểu ca, ta không có việc gì, chỉ là mùa xuân vừa đến, bệnh cũ lại tái phát, thật sự không có việc gì"

Rõ ràng bản thân thật sự không thoải mái, vẫn cố vực dậy tinh thần an ủi tiểu tướng quân.

Tiểu cô nương cười vừa nhu mỹ lại săn sóc trước mặt, Dư Tu Bách theo bản năng lộ ra yếm mềm của chính mình, không khỏi lộ ra gương mặt mềm mại.

Dư Tu Bách lập tức giả vờ không quan tâm, dựng thẳng lông mày giáo huấn Nguyên Sắt Sắt. Bất quá rốt cuộc vẫn là dùng ánh mắt ám chỉ tiểu biểu muội, tạm thời đem khó chịu áp xuống.

“Quận Chúa nếu cảm thấy không thoải mái, hay là ở lại đình hóng gió nghỉ ngơi một chút?"

Lần này, Hoàng Đế cùng đại thần đang ở Nội Các bàn bạc nghị sự, hai người có đến cũng phải đợi ở tiền điện, không bằng nghỉ ngơi một chút, công công tổng quản giữ bọn họ lại nghỉ ngơi một phen, cũng coi như là tạo thiện duyên.

Đặc biệt vị tiểu thư này là con gái của An Định Hầu, trong nhà còn có ca ca tỷ tỷ, nàng lại không cần đảm đương chuyện gì, Luvevaland chấm co, bề ngoài như vậy tựa như Tây Thi mỹ lệ tinh xảo, về sau không chừng cũng có thể là nương nương trong cung.

Nếu như không thể thành nương nương, đây cũng là quý nhân được Thái Hậu vui vẻ mong chờ, cũng là một phen thiện duyên.

“Vậy nghỉ ngơi đi"

"Làm phiền Công Công"

Nguyên Sắt Sắt đối với người khác thật khách khí, trái ngược Dư Tu Bách một chút

Dư Tu Bách không yên tâm, đẩy bọn cung nữ sang một bên, tự mình đi qua đỡ Nguyên Sắt Sắt, thân hình cao lớn tựa hồ ôm thân thể nhỏ xinh của nàng vào lòng.

Hành động không hề kiêng dè của hai người, vừa nhìn đã biết là thân thuộc.