Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 25




Sau khi từ biệt Chu Thấm Nhiên, Dư Tu Bách không yên tâm để Hương Vân chiếu cố Nguyên Sắt Sắt, cũng tự mình bước vào xe ngựa.

Hương Vân không yên tâm mà nhìn Nguyên Sắt Sắt, còn sợ nàng nửa đường tỉnh dậy lại làm loạn, lại sợ cơ thể của nàng không thoải mái.

Khi nhìn thấy biểu thiếu gia cũng vào xe ngựa, lại thêm chút không yên tâm khi để biểu thiếu gia chiếu cố tiểu thư, nhưng thân là nha hoàn, Hương Vân cũng ý thức được bản thân mình

không nên đây, nhìn biểu thiếu gia và tiểu thư, rõ ràng hai người không có hành động gì thân thiết, chỉ là huynh trưởng chăm sóc biểu muội, biểu muội được huynh trưởng, biểu tỷ chiếu cố.

Hương Vân từ nhỏ nhìn đã quen, cho rằng đây là chuyện bình thường, nhưng đôi khi lại cảm thấy bản thân mình dường như là nghĩ nhiều rồi.

"Ngươi nhanh chóng đi chuẩn bị một ít canh giải rượu, kẻo con ma men này ngày mai tỉnh dậy lại kêu đau đầu."

"Vâng biểu thiếu gia."

Nhận được lệnh, Hương Vân mơ mơ màng màng, bước xuống xe ngựa.

Chờ xuống dưới xe ngựa, mới bắt đầu âm thầm hối hận, nàng đến tột là vì cái gì mà lại muốn xuống xe, biểu thiếu gia có thể chăm sóc tốt cho tiểu thư không? Nếu như tiểu thư lại nghĩ đang nằm ở trong lồng ngực của mình, thoải mái làm loạn thì làm sao bây giờ?

Cô gái tuổi còn nhỏ, so với Nguyên Sắt Sắt thì lớn hơn vài tuổi, đầu tóc cũng bị chính mình vò rối.

Tửu lượng tiểu thư chỉ có thể uống được vài ly, bởi vì đại phu nói nàng có thể uống ít rượu. Trước kia ở trong nhà, tiểu thư còn chưa thể uống đến như vậy thì đã say rồi, cho nên Hầu gia phu nhân cũng không quá khắt khe về việc nàng uống rượu.

Ai có thể ngờ được lại có cảnh tượng xấu hổ như bây giờ.

Trong mắt của Hương Vân, cảm tình giữa biểu thiếu gia và tiểu thư giống như huynh muội ruột, đặc biệt là nàng cũng có thể xem như đã nhìn bọn họ cùng nhau trưởng thành, trong lòng càng khó tránh khỏi cảm thấy quan hệ nam nữ của bọn họ cũng giống như người khác.

Hương Vân lo lắng bất an nấu thuốc, đây là đồ mà tiểu thư tốt nhất vào mùa này, không cần ăn, trực tiếp uống là được.

Trong xe ngựa.

Nguyên Sắt Sắt ngồi xổm trên đệm ghế, trên mặt bởi vì vừa uống say, hai bên má đều ửng hồng, khó khăn lắm mới được chút thịt, tất cả đều bị đốt đến đỏ bừng, miệng nhỏ cũng đỏ ửng căng mọng, khẽ mở, cử chỉ nhỏ nhẹ, bộ dáng yêu kiều sinh động là dáng vẻ của một mỹ nhân say rượu.

Con sâu rượu nhỏ!

Dư Tu Bách theo bản năng đuổi Hương Vân xuống xe, xe ngựa bắt đầu chạy rồi mới phát hiện, bản thân mình cũng không có chỗ ngồi.

Tiểu cô nương uống đến cả người không có sức lực, yếu ớt ngã trên đệm, say đến mức cũng không nhận ra hấn là ai.

Lúc trước Hương Vân còn ở đây, Dư Tu Bách còn chưa ý thức được, tiểu cô nương là bị Hương Vân ôm trong lòng.

Bây giờ hắn đuổi người chăm sóc nàng đi, vốn dĩ hắn nghĩ tự mình chăm sóc nàng cũng không phải là không thể, nhưng hiện tại, hắn thật không thể đem nàng ôm vào trong ngực được.

Đường Ngũ Lý có một đoạn vì mấy ngày trước trời mưa lớn bị lỡ, bây giờ đoạn đường vòng có phần dốc, cho dù là xe phu có kỹ thuật giỏi nhất cũng không thể bảo đảm xe của mình trước sau ổn định.

Tiểu cô nương nhỏ bé, nhẹ cân. Xe ngựa xóc nảy, mà tiểu nhân nhi từng chút từng chút nhảy lên, cái trán bạch ngọc khẽ nhíu lại, dường như có chút uỷ khuất. Đột nhiên một tiếng hố to, tiểu cô nương bị rung lắc đến suýt ngã xuống!

Dư Tu Bách chưa kịp suy nghĩ nhanh tay bắt được tiểu cô nương.

Ôm nàng ngồi xuống.

Hắn là một ca ca tốt, cũng không thể đứng nhìn nàng ngã xuống, khiến nàng ngủ không thoải mái.

Hắn hành xử như chức trách của một người ca ca chăm sóc tốt biểu muội của mình.

Lần này Dư Tu Bách thật sự ôm cả người tiểu cô nương vào trong lòng ngực, sau đó hắn mới nhận ra rằng tiểu cô nương thật sự mềm mại, và rất nhẹ.

Cả người mềm như bông, ngay cả xương cốt cũng mềm mại.

E là về sau nàng sẽ bị người khác khinh dễ.

Dư Tư Bách lại so sánh, mặt nàng lớn còn không bằng bàn tay của hắn, làn da cũng trắng nõn hơn hắn rất nhiều, khiến Dư Tu Bách hoài nghi tuổi tác của chính mình.

Lông mi đang nhắm lại của tiểu cô nương vừa mảnh vừa dài, khi mở đôi mắt, tròng mắt vừa đen lại sáng, ít có khi mơ hồ, mờ mịt

Thiếu niên dường như đang đắm chìm trong thú vui, xe ngựa đã vững vàng chạy tới gần phủ, hắn lại không muốn buông tay.

Mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại, bên ngoài có người kêu to, Dư Tu Bách mới như tỉnh mộng buông tiểu cô nương trong lòng ngực ra.

Trong lòng lại có chút miễn cưỡng.

Người hắn thích là Chu Thấm Nhiên.

Làm sao bản thân có thể đối với muội muội của mình như vậy, khẳng định là hắn đang muốn có muội muội ruột, cho nên mới luyến tiếc buông Sắt Sắt ra.

Lúc ở Giao Châu, Minh ca, Tố tỷ không phải cũng thích ôm Sắt Sắt sao?

Dư Tu Bách nghĩ vậy, thật ra thiếu niên nếu như nghĩ sâu thêm nữa sẽ phát hiện, Nguyên Minh Tu trong trí nhớ đã rất lâu không có ôm lấy tiểu cô nương thân mật như vậy!