Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 18




Bởi vì vòng đường xa mới không bị nhóm người Dư phu nhân phát hiện, chờ ba cô nương vui cười đùa giỡn trở lại sảnh yến hội đã thấy Triệu phu nhân đang nắm lấy ống tay áo Dư phu nhân, dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của các nàng ở khắp mọi nơi.

Chỉ có điều đợi khi Triệu phu nhân thật sự nhìn thấy được ba cô nương túm tụm nói cười, trong nháy mắt lại có chút hoài nghi bản thân mình.

Cô nương Sắt Sắt này vừa nhìn liền biết là một cô nương tốt điềm tĩnh lễ nghi, bà giới thiệu nàng cho nữ nhi của chính mình, hai đứa nhỏ tiếp xúc lâu ngày, với tính tình của nữ nhi, để nàng có thể học cách dịu dàng ít nói một chút. Cho dù là trên mặt giả bộ một chút, cũng là tốt rồi.

Nhưng nhìn thấy ba nha đầu chơi đùa cùng một chỗ, nàng có chút chột dạ liếc mắt nhìn khuê mật chí cốt của mình Dư phu nhân một cái.

Không biết sao có chút chột dạ, đây là chuyện gì vậy.

Cô nương lật trời lật đất này, sao lại đem cô nương điềm đạm đang yên đang lành nhà người ta, biến thành một nha hi hi ha ha thế kia!

Nhưng mà Dư phu nhân nhìn thấy ngược lại lại rất vui vẻ.

Phu quân của bà, Dư Chú tướng quân truyền tin rằng, Sắt Sắt tính tình điềm tĩnh, thân thể lại không được tốt, nên phải giới thiệu cho nàng một cô nương hoạt bát một chút, thường xuyên

đưa nhau đi chơi, đi nhiều một chút, thân thể khoẻ mạnh chút, tính tình hoạt bát chút mới tốt.

Sau khi Dư phu nhân gặp Nguyên Sắt Sắt, cũng vẫn luôn âm thầm chấp thuận.

Tiểu cô nương tuổi tác như hoa xuân, sao có thể cùng mấy người tuổi lớn tuổi bà, nên chơi cùng người trẻ tuổi nhiều hơn mới tốt.

Mặc kệ Nguyệt San muội muội và An Định hầu tính toán thế nào đi nữa, dựa vào độ sủng nịch của phu phụ hai người các nàng đối nhi nữ mà nói, hắn là cũng sẽ không đồng ý để nữ nhi gả vào kinh thành.

Giao Châu nào có đơn giản hơn!

Nếu không phải trong nhà muốn giữ người chăm sóc cho bà mẫu*, còn muốn yên lòng bệ hạ, chắng lẽ nàng không nghĩ tới chuyện đoàn tụ cùng phu quân của mình sao?

*Mẹ chồng

Cứ cho là Sắt Sắt thích chơi cùng nam hài tử, không khí Giao Châu bên đó cũng không phải là hoàn toàn không thể chịu được. Lại nói, tin tức ở kinh thành, thật sự là có thể truyền đi?

Hài tử vui vẻ là tốt rồi.

Quá trình gian nguy Lâm Nguyệt San sinh ra Nguyên Sắt Sắt, Dư phu nhân cũng đã nghe qua, đại phu vẫn luôn nói đứa nhỏ này có nuôi cũng không sống nổi, có thể lớn được như thế này thật không dễ dàng, sống vui vẻ là quan trọng nhất.

“Nha đầu chết tiệt kia, mau lại đây, trưởng công chúa một lát nữa là tuyên bố khai yến rồi."

"Tới rồi đây, tới rồi đây."

Triệu Minh Nguyệt đối với Nguyên Sắt Sắt và tiểu quận chúa đưa mắt ra hiệu, Nguyên Sắt Sắt gần như ngầm hiểu ý khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, hai quán hội của tiểu quận chúa Văn Diệc Sơ cùng lúc gặp rắc rối, đầu sỏ gây họa càng không cần nói cũng biết.

Tát vào miệng cũng phải ngậm chặt lại!

Nghiêm hình tra tấn cũng không khai ra!

Đây là kỹ năng cơ bản nhất của người gặp rắc rối.

"Sắt Sắt, tới đây, nói cho dì Triệu biết, Minh Nguyệt đưa các con đi làm gì rồi?"

Triệu phu nhân trước tiên trừng mắt liếc nhìn Triệu Minh Nguyệt một cái, đối với Nguyên Sắt Sắt cố gắng nở ra một nụ cười hòa nhã thân thiết.

Dư phu nhân bị nụ cười của bà ấy dọa run lên, tức giận mà đẩy cánh tay của Triệu phu nhân một chút.

"A Vi, ngươi cười như thế làm ta nổi hết cả da gà rồi này."

“Ngươi xem mấy đứa cũng không giống với bộ dạng gây ra họa sau đó bị phát hiện ra, nên thôi bỏ đi!"

Triệu phu nhân vốn dĩ vì tức cái nháy mắt của Triệu Minh Nguyệt, hiện tại giống như một quả bóng cao su bị chọc thủng xì hơi, mày liễu dựng thẳng, ngược lại thật bất mãn đối với lời nói bao che đám nhóc của Dư phu nhân.

"A Vi, A Vi, trưởng công chúa tới rồi."

"Mau, mau, mau!”

Dư phu nhân thúc giục xong, lại lặng lẽ quay đầu lại làm mặt quỷ với Nguyên Sắt Sắt, Nguyên Sắt Sắt thiếu chút nữa không nhịn được cười, nàng cuối cùng cũng đã biết biểu ca nghịch ngợm như vậy là học theo ai rồi.

Thì ra là cữu mẫu Châu Ngọc ở trước mặt.

“Cữu mẫu, ngươi xem đó là biểu ca hả?"

Nguyên Sắt Sắt kéo kéo tay áo Dư phu nhân, chỉ về một hướng phía tây nam.

Dư phu nhân nheo mắt lại, cẩn thận nhìn, Dư Tu Bách bị vây quanh ở giữa giống như vương tử dường như là cảm nhận được điều gì đó, thân thể trong nháy mắt căng cứng, lông tơ dựng

thắng đứng, có cảm giác đại sự không ổn.

"Trưởng công chúa điện hạ đến! An Vương điện hạ đến!"

Tiếng của thái giám chói tai vang rền cả điện.

"Thần phụ / thần nữ tham kiến trưởng công chúa điện hạ, An Vương điện hạ."

"Các vị miễn lễ."

Giọng nữ uy nghiêm vang lên.

Nguyên Sắt Sắt cúi đầu không biết nghĩ gì, đột nhiên bị Triệu Minh Nguyệt kéo kéo ống tay áo, nàng thò qua nhẹ nhàng nói: “Ta cảm thấy An Vương điện hạ so với vừa rồi ta nhìn thấy đẹp hơn chút!"

“Đây có lẽ là sức mạnh quyền thế làm cho đẹp thêm đó!"

Nguyên Sắt Sắt không chút khách khí mà đả kích vào trái tim thiếu nữ vừa mới có vài phần nhộn nhạo của Triệu Minh Nguyệt.

Triệu Minh Nguyệt làm ra một bộ dạng thương tâm, lại nhân cơ hội nắm lấy tay của Nguyên Sắt Sắt, nhìn vào không trung, ra vẻ u buồn mà nói: "Uổng công ta còn cứu ngươi từ nanh vuốt ma quỷ của Diệc Sơ ra đây! Hu hu hu ~ ngươi thế mà lại báo đáp ta như vậy à!"

“Triệu Minh nguyệt!”

Triệu phu nhân đột nhiên quay đầu lại cảnh cáo dường như liếc mắt nhìn Triệu Minh Nguyệt một cái.

Nam tử áo tím đứng bên cạnh trưởng công chúa lại làm như vô tình mà liếc mắt liếc từ về phía Dư phu nhân đến Nguyên Sắt Sắt một cái.

Mẫu thân Dư Tu Bách cùng với biểu muội?