Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 107




Nguyên Sắt Sắt ngồi trên chiếc giường gỗ, đội một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, cố chịu đựng cả ngày trời, cổ mỏi và đau vô cùng.

Ngay từ đầu nàng đã không thể ngồi yên, nếu không phải vì thực sự muốn được thành thân cùng với biểu ca và cuối cùng nàng đã đạt được như ý nguyện, mẫu thân nàng còn lo lắng mình nàng ở trong phòng hỷ không biết có ổn không, Nguyên Sắt Sắt mỉm cười nói chỉ sợ mình không khống chế được bản thân. Giờ phút này, nàng đang ngồi ở cái bàn bên cạnh ăn chút điểm tâm lót dạ, nếu không nói thì nàng còn định kêu người mang lên cho nàng một bát mì nữa!

Chao ôi, thành thân thật là mệt a, cũng thật biết cách gây sức ép cho người ta! Tiểu cô nương tinh quái hi vọng một ngày bận rộn của biểu ca, ở bên ngoài chiêu đãi tân khách sau khi trở về cũng sẽ mệt mỏi giống như mình.

Như vậy, trong đêm nay nàng có thể ngủ ngon và thoát khỏi cảnh động phòng.

Trước khi thành thân hai người đã có khoảng thời gian bao lâu không gặp mặt, chỉ có Nguyên Sắt Sắt là biết rõ nhất, tuy là nói sẽ cùng với biểu ca làm chuyện đó, và chính nàng cũng từng rất hoài niệm về chuyện này, nhưng biểu ca mỗi lần làm đến cuối cùng đều không buông tha mình. Hôm nay Nguyên Sắt Sắt cảm thấy chính mình từ tâm hồn đến thể xác đều rất mệt mỏi, chỉ có thể cầu mong cho biểu ca cũng sẽ bị tân khách gây sức ép đến mệt mỏi giống như mình, tốt nhất là khi trở về nên ngủ thiếp đi.

Đến lúc đó chính mình cũng sẽ thôi không ghét bỏ huynh ấy!

Tiểu cô nương đang đội khăn voan trùm đầu, mẫu thân của nàng cũng dặn dò với nhũ mẫu của nàng, cho nàng ăn sơ qua vài miếng điểm tâm để lót dạ, có rất nhiều thứ mà tân nương mới gả hầu như không được đụng đến.

Trong lòng Nguyên Sắt Sắt thấy rất oan uổng!

Trước đây, khi sức khỏe của chính mình không tốt thì gia đình luôn mong ngóng nàng có thể ăn nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ khi sức khỏe của nàng tốt, thèm ăn thì họ lại không chịu cho mình ăn chứ.

Với lại nàng cũng không phải là người dễ tăng cân, biểu ca nói, nàng vẫn còn gầy mà!

Làm sao họ có thể không tán thưởng vẻ đẹp của nàng!

Tiểu cô nương một bụng tức giận, lại chẳng có ai để nói chuyện kể khổ, vừa mong chờ vừa phiền muộn.

- - Kẽo kẹt, cửa phòng mở ra.

Người nam nhân trên người mặc bộ hỷ phục màu đỏ mang theo mùi rượu nồng nặc, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vui sướng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đón nhận ngọc như ý từ tay nhũ mẫu đưa qua, bước đến bên người tân nương tử.

Sắp đến lúc vén khăn trùm đầu lên, người nam nhân nồng nặc mùi rượu hít một hơi thật sâu, ngọc như ý bị ngón tay của người nam nhân gắt gao siết chặt, khối ngọc bị người nam nhân nắm lấy kia, đã muốn dính vài giọt nước nhỏ!

“Sắt Sắt, ta tới đây... " Cổ họng hắn mấp máy một lúc lâu, rõ ràng là trước khi bước vào phòng hỷ, Dư Tư Bách vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Nguyên Sắt Sắt, nhưng khi đến giờ phút này thì Dư Tư Bách lại phát giác ra rằng khi đầu óc của hắn căng thẳng thì đại não cũng trở nên trống rỗng chẳng nói được gì.

Hắn thấy vậy chỉ có thể nói với tiểu nương tử của mình rằng hắn tới, hắn tới đây để cưới nàng, sau khi nâng khăn trùm đầu và uống rượu giao bôi thì từ nay về sau, hai người sẽ chính thức là vợ chồng của nhau.

Về sau, trong ngôi nhà của hắn, sẽ có nữ nhân hắn yêu ở nhà chờ hắn trở về và thời điểm khi hắn xuất chinh đánh giặc, cũng sẽ có người nữ nhân hắn yêu phò tá bên cạnh hắn.

Người nữ nhân hắn yêu là thê tử của hắn.

“Biểu ca... " Sau khi Dư Tư Bách đi vào, Nguyên Sắt Sắt cũng rất căng thẳng, trong lòng bất chợt nhớ tới, lúc này nàng nên cảm ơn mẫu thân vì đã sai nhũ mẫu đến trông coi nàng, không cho nàng ăn những thứ không nên ăn.

Nương theo ngọc như ý nâng chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên, tiểu cô nương ngại ngùng ngẩng đầu lên, liếc mắt đưa tình ngắm nhìn người nam nhân cũng cực kỳ anh tuấn trước mắt.

Buổi sáng tiểu cô nương được gọi dậy, để thay đổi y phục làm đầu chải chuốt và điểm trang thật xinh đẹp, vốn dĩ nàng đã rất xinh đẹp mỹ miều rồi nay lại được điểm trang thì càng tăng thêm phần cao quý, có câu nói là mỹ nhân dưới ngọn nến, khoảnh khắc tân nương tử ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, vẻ đẹp của nàng thật khiến hắn chấn động tâm can.

Loại vẻ đẹp này là một loại vẻ đẹp mạnh mẽ, làm nổi bật đường nét khuôn mặt cao và sâu của tiểu cô nương, trông vô cùng bắt mắt!

Mắt hạnh trong sáng như sao, môi đỏ như anh đào, làn da trắng trẻo thanh tú.

Dư Tư Bách thật sự đã bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của tiểu thê tử nhà mình, hắn nhìn đến ngẩn ngơ hồi lâu.

“Uống... Uống rượu giao bôi đi... "

"Được!" Không phải hai người chưa bao giờ ở riêng, mà là bầu không khí vừa rồi tạo cho bọn họ một cảm giác không được tự nhiên, tình hình lúc này giống như là lần đầu tiên họ được gặp mặt nhau.

Khi tiểu cô nương chuẩn bị đứng dậy thì người nam nhân đột nhiên giữ nàng lại, Nguyên Sắt Sắt nghi hoặc liếc mắt nhìn người nam nhân.

Dư Tư Bách không giải thích nhiều, hắn đi vòng ra sau nàng, cẩn thận gỡ đồ trang sức nặng nề trên đầu của tiểu cô nương xuống, thả mái tóc đen của nàng ra.

"Huynh muốn... Muốn đi tắm trước không?" Tiểu cô nương nói xong, hận không thể tát miệng mình một cái, nàng đang nói bậy gì vậy trời! Nàng chưa bao giờ thấy mình có một ngày phá hư bầu không khí như vậy.

"Được!" Không ngờ là, người nam nhân cũng rất ôn nhu đáp lại.

Mặc dù hôm nay tiểu cô nương rất xinh đẹp, nhưng với lớp phấn dày cộp trên mặt thì Dư Tư Bách đoán rằng nàng nhất định cũng cảm thấy rất khó chịu, hiện tại thân thể của nàng trông có vẻ khá hơn một chút, sau khi trở thành phu quân của nàng, hắn còn muốn mình phải có trách nhiệm chăm sóc bảo vệ nàng, muốn so với khi nàng chưa xuất giá đối xử còn tốt hơn nhiều lần hơn nữa.