Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 1




Khi Nguyên Sắt Sắt chưa gặp tiểu biểu ca của mình, Dư Tu Bách, đã nghe người ta đồn thổi, tiểu tướng quân tương lai có một mối oan gia ở kinh thành, đối phương không phải tiểu công tử ăn chơi trác táng giống hắn, ngược lại là một cô nương anh khí, hào phóng, tên còn thật dễ nghe, Chu Thấm Nhiên.

Chờ đến khi Nguyên Sắt Sắt gặp được bạch nguyệt quang của Dư Tu Bách, cũng nhận thấy được tình cảm của hắn và cô nương nhà người ta phát triển y như trong lời đồn thổi, Lang kɣ trúc mã lai/ Nhiễu sàng lộng thanh mai. (*)

(*) dịch thơ: Chàng vờ cưỡi ngựa đến/Đuổi nhau quanh ghế ngồi (Câu "Thanh mai trúc mã” cũng lấy lời và ý từ bài Trường Can hành của Lý Bạch (701 - 762) đời Đường

Dư Tu Bách và Chu Thấm Nhiên là thanh mai trúc mã, là lâu ngày sinh tình.

Đó là đoạn quá khứ không có Nguyên Sắt Sắt, chỉ thuộc về khoảng trời thơ ấu tươi đẹp của riêng hai người, Dư Tu Bách và Chu Thấm Nhiên.

Nguyên Sắt Sắt được sinh ra ở biên giới Giao Châu, ngày nàng còn nằm trong bụng mẹ cũng là lúc Giao Châu cùng Đông Di xảy ra chiến trận, ngay cả mẫu thân đang hoài thai nàng, An Định Hầu phu nhân cũng phải, Luvevaland chấm co, nhấc lên đại đao, theo lệnh của thánh thượng dẫn dắt Giao Châu, hỗ trợ trượng phu, thành công ngăn chặn phục kích của quân địch, lương thực cứu viện mới có thể bí mật thành công vào thành, giảm bớt tình hình đói kém ở Giao Châu.

Nhưng chiến trận kéo dài ròng rã 5 tháng, Nguyên Sắt Sắt ở trong bụng mẫu thân bị kinh động, bẩm sinh thân thể cực kì yếu ớt. Lúc còn nhỏ tiểu cô nương chỉ vài lần nhiễm phong hàn sốt cao, nhưng suýt nữa cướp đi sinh mạng yếu ớt của nàng.

Vào một đêm mưa sa gió giật, mười năm trước.

An Định Hầu sốt ruột, đứng đợi ở bên ngoài hồi lâu, tiếng la hét chói tai của nữ nhân trong phòng sinh mới dần dần ngừng lại, liều mạng mới sinh hạ một đứa bé xanh tím nặng ba cân.

An Định Hầu run rẩy đưa tay tiếp nhận tiểu nữ nhi yếu ớt tựa như đã không còn hơi thở, trong lòng thương tiếc vạn phần. Luvevaland chấm co. Là một nam nhân có nước mắt nhưng không bao giờ rơi như An Định Hầu đến tột cùng cũng không rõ là mưa to gió lớn bên ngoài đập vào mặt hay là vì thương tiếc tiểu nữ nhi cầm lòng không đậu mà chảy nước mắt.

Nguyên Sắt Sắt mẫu thân Lâm Nguyệt San lập công lớn ở chiến trận Giao Châu, Thánh Thượng bù đắp cho thân thể suy nhược của Nguyên Sắt Sắt, vừa sinh ra không lâu, đã phong nàng là quận chúa, hiệu là Chiêu Dương.

Thánh Thượng còn đặc biệt phái thái y am hiểu nuông dưỡng trẻ nhỏ theo thái giám đến tuyên chỉ sắc phong, đến để chẩn trị cho tiểu Nhi Nữ Nguyên gia, người này ở kinh thành còn được ca tụng là danh y, thế nhưng vừa xem xong liền phán Nguyên gia tuỳ thời chuẩn bị hậu sự, đứa bé này dưỡng cũng không sống nổi!

Điều này càng kiến cho Lâm Nguyệt San cùng Nguyên Vệ Nhất đối với Nguyên Sắt Sắt thêm áy náy. Cả nhà từ cha mẹ đến huynh trưởng Nguyên Minh Tu, Tỷ Tỷ Nguyên Tố Tô, đều đối với đứa con gái út, tiểu muội muội đáng thương này thương tiếc không thôi, đối xử vạn lần cẩn thận, khó khăn lắm mới tỉ mỉ nuôi sống nàng đến ngày hôm nay.

Nguyên Sắt Sắt vì sinh non, cơ thể bẩm sinh rất yếu ớt, nàng so với anh khí của mẫu thân thật sự khác xa, từ nhỏ đã giống một đóa tiểu bạch hoa, cho dù đất Giao Châu "Dãi nắng dầm mưa", làn da của nàng vẫn trắng nõn mềm mại, Luvevaland chấm co, trùng hợp theo ẩm thực ở đây, dáng người cũng tinh tế mảnh mai.

Giao Châu, cát vàng đầy trời, gió lạnh quát mặt, là ấn tượng đầu tiên mỗi lần nhắc tới nơi này.

Nếu là mùa đông, ra đường mà Không thứ gì để phòng hộ, tưởng chừng có thể thổi bay người.

Ở Giao Châu, chủ tướng trấn thủ là phụ thân của Dư Tu Bách, Dư Chú, vị này uy mãnh đại tướng quân, thét ra lửa kiến người người run sợ.

Chính là khi Nguyên Sắt Sắt mười tuổi, Dư Tu Bách mười sáu tuổi, quý công tử lêu lỏng bị ép rời khỏi tổ ấm ở kinh thành, áp tới Giao Châu.

Tiểu cô nương thể trạng yếu ớt được xem là búp bê sứ chưa một lần rời khỏi Giao Châu như Nguyên Sắt Sắt lần đầu tiên gặp mặt vầng dương nhỏ biểu huynh.

Từ đây chuyện xưa kéo màn bắt đầu.