Đoạt Tình: Cô Dâu Bị Thay Thế

Chương 9: Không bằng người dưng




“Vậy còn quá khứ thì sao?” Bác sĩ hỏi.

“Quá khứ ư...” Hạ Đình lẩm nhẩm nhắc lại. “Em không hề nhớ bất cứ thứ gì cả. Em chỉ biết lúc ấy em đang bị kẹt ở một nơi tối tăm và rồi cả người em chợt nhẹ hẫng. Em rơi xuống, rơi rất mạnh...”

Giọng Hạ Đình bắt đầu trở nên run rẩy.

“Rơi xuống đâu?”

“Em không biết, không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy bất cứ thứ gì... Không, có ai đó hình như đang nắm tay em... hay là đang giữ em lại? Sao lại đau đớn như vậy... Sao lại đau...”

Cơn đau ập đến khiến Hạ Đình giãy dụa trong tuyệt vọng. Cô không thể thở nổi, và cả người cô thì đang bị nhấn chìm trong đống nhầy nhụa. Là thứ gì? Hay là ai đó đang giữ cô lại? Đáng sợ quá... đôi mắt của nó đỏ au, nó đang tiến lại gần trong khi cô còn không thể cử động nổi cơ thể... Cứ thế này thì sẽ chết mất... Cứ thế này thì cô sẽ bị nó nuốt chửng mất...

“Hạ Đình... Tỉnh lại đi. Không sao rồi, tất cả đã qua hết cả rồi.” Bác sĩ thấy tình hình đã tệ đi quá nhanh nên gọi lay lay người Hạ Đình để gọi cô dậy.

Hạ Đình vẫn không dậy. Cô nằm trên ghế và khua tay chân loạn xạ, mặt mũi đã ướt đẫm nước mắt. Cô đang bị kẹt lại trong chính kí ức của mình.

“Hạ Đình, nghe chị đếm này. Chị đếm đến ba thì em phải mở mắt ra nhé, có như thế thì mới về nhà với anh trai được. Một... Hai... Ba...”

Khi bác sĩ đếm đến ba, Hạ Đình mở mắt ra trong sự hoảng hốt. Cô ngồi bật dậy định chạy đi.

“Hạ Đình, tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi, nó đã qua rồi, qua hết cả rồi. Giờ không cần phải sợ hãi gì nữa.” Bác sĩ giữ Hạ Đình lại và ôm cô vào lòng. Vừa xoa lưng cô vừa an ủi.

Hạ Đình muốn nói gì đó nhưng không thể, cô bật khóc sau đó gục cả người vào lòng bác sĩ. Nếu nó chỉ là một cơn ác mộng thì tốt rồi nhưng cô biết nó không phải. Thứ đáng sợ ấy là quá khứ của cô, là quá khứ mà cô đã lãng quên. Giờ cô bắt buộc phải đối mặt với nó nếu như muốn nhớ lại tất cả mọi thứ.

***

Ở một nơi khác, trong nhà riêng của Thịnh Nam lúc này đang diễn ra một tình huống khó xử. Anh đang ôm một cô gái lạ mặt và đứng nhìn Uyển Khanh đang làm ầm lên ở ngoài cửa vì muốn vào trong nhà.

“Anh Nam, em biết anh đang ảo trong nhà nên hãy mở cửa cho em đi. Em thấy xe của anh đỗ ở ngoài sân mà.”

Uyển Khanh đã đứng ở ngoài cửa được mười phút rồi và đó cũng là khoảng thời gian cô ta dùng để la hét và đập cửa. Còn Thịnh Nam, do anh bơ cô ta từ đầu nên cũng chỉ mới đứng đây và xem cô ta nổi tiên chừng đâu đó vài giây thôi. Có điều đó lại là vài giây gây ức chế, mà anh thì chẳng kiên nhẫn nổi nên nhanh chóng đưa tay ra mở cửa cho cô ta.

“Em biết anh ở nhà mà, nếu anh không...” Uyển Khanh vui mừng chạy vào nhà sau khi được Thịnh Nam mở cửa cho. Có điều nụ cười của cô ta nhanh chóng cứng đờ lại khi thấy anh đang ôm ấp với một người phụ nữ khác. “Anh, cô ta là ai?”

“Không liên quan đến em, giờ này còn đến đây để làm gì?” Thịnh Nam trả lời một cách dửng dưng sau đó quay người đi vào bên trong, bỏ mặc cả người phụ nữ kia và Uyển Khanh đứng đối diện với nhau.

Uyển Khanh lườm người phụ nữ kia cháy mặt sau đó chạy theo Thịnh Nam vào bên trong. Khi đi ngang qua chỗ của cô ta còn cố ý đẩy mạnh người phụ nữ đó khiến cô ta ngã ngửa ra sau.

“Á, cô...” Người phụ nữ kia kêu lên một tiếng sau đó cũng nhanh chóng đứng lên chạy theo Thịnh Nam vào bên trong. Cô không vừa, tôi cũng chẳng hiền. Tình cảnh của hai người phụ nữ lúc này chính là như vậy.

Thịnh Nam đi đến quầy rượu, sự ồn ào từ phía sau truyền đến khiến cho anh phải quay đầu lại nhìn thì thấy được hai người phụ nữ kia đang người trước người sau chạy tới, trông không khác gì đang chạy đua marathon.

Anh bắt đầu cảm thấy hối hận, đúng là dính vào mấy người phiền phức thì bao giờ cũng lắm chuyện. Vốn chỉ muốn chơi đùa một chút thôi không ngờ lại nhức đầu thế này.

“Anh Nam, tại sao cô ta lại theo vào đến tận đây? Anh đuổi cô ta đi đi.” Uyển Khanh chạy đến gần Thịnh Nam mách, “Người bạn này của anh chẳng ra làm sao cả, ban nãy cô ta còn có thái độ không tốt với em nữa.”

“Cô đừng nó nói điêu.” Cô gái kia cãi lại, cũng chạy đến bên cạnh Thịnh Nam, “Giám đốc Nam, ban nãy người phụ nữ này còn đẩy ngã em nữa. Thế mà bây giờ cô ta dám nói mấy điều bịa đặt kia. Rõ là cô ta đang muốn lừa dối anh mà.”

Bên trái của Thịnh Nam có một cô, bên phải lại có cô khác. Cả hai đều khiến anh cảm thấy khó chịu như nhau.

“Uyển Khanh, nếu như đến đây mà không có việc gì quan trọng thì về đi.” Anh nói.

“Tại sao em lại phải đi? Em đi rồi để anh ở lại với người đàn bà này á? Thịnh Nam, anh còn nhớ em là vợ chưa cưới của anh không thế?” Uyển Khanh tổn thương nói. Cô ta không ngờ anh lại chọn người đàn bà kia chứ không phải là cô ta. Chẳng lẽ địa vị của người vợ chưa cưới này trong lòng anh còn không bằng một người dưng ư?

“Là vợ chưa cưới chứ không phải là vợ, tôi muốn đi với ai hay dẫn ai về nhà thì em lấy quyền gì để quản tôi.” Thịnh Nam trả lời một cách lạnh lùng.

“Anh... anh quá đáng lắm. Đây đã là người thứ bao nhiêu anh qua lại sau lưng em rồi? Có lẽ nó đã nhiều đến mức không thể nào đếm nổi, anh làm thế này không sợ người lớn trong nhà...”

“Cô câm mồm lại cho tôi.” Thịnh Nam tức giận cắt ngang mấy lời than thở nỉ non của Uyển Khanh. Anh nắm chặt lấy cổ tay cô ta kéo lại gần, bao nhiêu giận dữ đều bộc lộ ra hết, đến cả cách xưng hô cũng trở nên lạnh nhạt, xa cách. “Cô nên biết thân biết phận của mình, nên biết là tại sao tôi lại nhịn cô đến tận lúc này. Đừng có lúc nào cũng lôi người lớn trong nhà ra để dọa tôi.”

“Em... Em không có...” Uyển Khanh sợ hãi muốn lùi về sau để thoát khỏi vòng tay của anh nhưng sức lực của cô ta không đủ, dù có cố thế nào thì cũng chỉ bước được có đúng hai bước ra sau sau đó lại bị kéo về chỗ cũ. Cô ta biết bản thân đã làm anh giận nên chủ động năn nỉ cầu xin. “Em xin lỗi, tất cả đều là do em không biết suy nghĩ nên đã nói ra những điều không nên nói trong lúc nóng nảy. Anh đừng giận, em không có ý đó đâu.”

“Hừ, tôi lại không hiểu cô có ý gì chắc. Về đi, lần sau đừng có tự tiện đến nhà tôi nữa.” Thịnh Nam đẩy Uyển Khanh ra sau đó cầm chai rượu trên quầy uống một ngụm lớn rồi đi về phía phòng trong.

Uyển Khanh bị đẩy ngã chỉ có thể uất ức mím môi khóc thầm và nhìn người đàn bà kia đắc ý đi vào trong theo anh. Cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, sau khi lau hết nước mắt trên mặt mới bám vào chân ghế để đứng dậy và rời đi. Chuyện hôm nay cô ta nhất định sẽ ghi nhớ cả đời, rồi sẽ có ngày cô khiến cho Thịnh Nam phải toàn tâm toàn ý yêu mình và trừng phạt hết tất cả những người đàn bà bám theo anh.

Ở phòng trong, Thịnh Nam đã uống gần hết chai rượu nếp cái hoa vàng và bắt đầu ngà ngà say. Anh cầm chai rượu lên lắc lắc xem còn lại bao nhiêu xong tu hết cho đến khi cạn chai. Đúng lúc ấy cô gái kia cũng đã theo anh vào đến tận trong, cô ta còn đang vô cùng hí hửng vì nghĩ anh đuổi cả vơ chưa cưới đi là vì mình.

“Anh Nam...” Cô ta gọi anh bằng chất giọng nhão nhoét như kẹo kéo sau đó định sà vào lòng anh bằng tốc độ của ánh sáng.

“Cô đi đi.” Câu nói của Thịnh Nam chặt đứt hết tất cả hi vọng và hân hoan của người phụ nữ kia. “Anh lấy ví ra và đưa cho cô ta tất cả tiền mặt còn lại, cũng khá nhiều. Anh nói. “Cô cầm chỗ tiền này rồi đi đi, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”. Truyện Cổ Đại

“Nhưng mà... em chẳng lẽ em đã làm gì khiến anh giận rồi ư?” Cô ta không cam tâm để vuột mấy con mồi lớn như anh nên không thể đi dễ dàng như vậy được.

“Ừ.” Thịnh Nam trả lời một cách dứt khoát, “Mau đi đi, tôi dễ nóng giận lắm và lúc giận lên thì chẳng biết sẽ làm ra những gì đâu.”

Người kia nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của anh thì rợn hết cả người, lại nhớ đến cách mà anh đối xử với vợ chưa cưới nữa nên không còn lì được nữa. Cô ta vơ hết tiền cầm lên sau đó chạy nhanh ra ngoài, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.

Thịnh Nam nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô ta thì cười lạnh một tiếng. Đúng là tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề thật, ai cũng như ai. À, trong quá khứ đã từng có người là ngoại lệ nhưng giờ ngay cả người đó cũng đã thay đổi rồi. Anh chẳng còn chút niềm tin gì với bất kì ai nữa, đối với anh thì kể cả tình yêu cũng có thể bỏ tiền ra để mua được. Mọi thứ vốn chỉ đơn giản như vậy thôi...