Sáng hôm sau Hạ Đình vẫn đến Thiên Nhân để làm việc, ban đầu cô cũng định nghỉ rồi đấy nhưng sau cuộc trò chuyện ngày hôm qua với Nghiên Dương thì cô quyết định vẫn sẽ phải đi làm. Khi đến công ty, mọi thứ vẫn như ngày đầu khi cô để làm thôi, không có gì thay đổi cả. Thịnh Nam và Uyển Khanh không có xuất hiện trước mặt cô nữa. Cả ngày hôm đó Hạ Đình vẫn luôn chìm đắm trong tâm trạng lo lắng bất an, đến cuối ngày khi không thấy bọn họ xuất hiện thì cô mới dám thở hắt ra một hơi. Hôm sau mọi thứ vẫn trôi qua y hệt như vậy, chỉ có điều là tâm trạng của Hạ Đình đã tốt hơn nhiều, cô không còn lúc nào cũng lo lắng về ai đó đột nhiên xuất hiện nữa.
Mấy ngày sau, cuộc sống của Hạ Đình dần dần trở về như bình thường, công việc của cô ở công ty cũng đã ổn định. Sau mấy ngày cứ lo sợ về sự phá đám của Uyển Khanh hay là sự xuất hiện đột ngột của Thịnh Nam, Hạ Đình quyết định chẳng thèm nghĩ đến bọn họ nữa. Dù sao thì cô cũng chẳng làm gì sai cả, người sai là bọn họ, người cần giải quyết là bạn họ thì cô việc gì phải cứ bất an mãi chỉ tổ khổ bản thân mình.
Qua một tuần làm việc, Hạ Đình đã làm quen hoàn toàn với công việc, cô cũng đã kết thân được với mấy người ở trong đội của mình. Nói là thân thì cũng không đúng lắm mà nên nói là cô đã nói chuyện được một cách thoải mái với bọn họ thì đúng hơn. Chuyện này cũng là để thuận tiện cho việc trao đổi rồi giải quyết công việc thôi, chứ Hạ Đình không có ý định thân thiết với ai cả. À, trong mấy người mới quen biết thì Hạ Đình có nói chuyện nhiều hơn với một người thật, cũng khá thân đấy nhưng lại không phải là người ở trong phòng Marketing, người đó là Linh, chị gái làm ở phòng kế toán mà cô đã gặp ngay ngày đầu đến công ty. Linh chơi thân với mấy người ở trong phòng Marketing nên rất hay xuống nói chuyện với bọn họ, mỗi lần như vậy chị ấy đều kéo theo Hạ Đình vào mấy cuộc trò chuyện của bọn họ nên đã giúp cô khá nhiều trong việc kết thân với những người khác.
Mọi thứ nếu như có trôi qua yên bình như vậy thì tốt, hằng ngày Hạ Đình đi làm, trưa đến thì đi ăn cơm với Linh và mấy người trong phòng. Thỉnh thoảng phải ở lại muộn hơn mọi người một chút để làm thêm công việc được giao. Đối với Hạ Đình thì cuộc sống như vậy khá yên bình, thoải mái. Nhưng mọi thứ chẳng kéo dài được lâu, vào tuần thứ hai sau khi Hạ Đình đến cuộc thi thực tập, khối lượng công việc được giao cho cô nhiều lên một cách bất thường. Hôm ấy Lam, trưởng nhóm tổ chức một cuộc họp bất thường để giao cho bọn họ lên kế hoạch cho một dự án mới.
“Anh Hùng, anh hãy chịu trách nhiệm cho dự án lần này nhé, đừng giao cho mấy đứa nhỏ làm vội. Anh chịu trách nhiệm chính còn đâu cho mấy đứa ở bên cạnh học hỏi kinh nghiệm thôi. Có gì lặt vặt cần sai thì sai chứ dự án lần này chưa thể để cho mấy đứa làm được.” Lam đưa cho Hùng một tập hồ sơ.
“Được rồi, để anh làm.” Hùng trả lời.
Hạ Đình, Khôi và Hiền đều là người mới nên trong cuộc họp chỉ ngồi lắng nghe là chủ yếu, sau đó ghi chép lại những gì quan trọng.
Cuộc họp kéo dài tầm nửa tiếng, sau đó Lam rời đi trước, hình như là lên họp với ban giám đốc thì phải. Khi chỉ còn lại Hùng và mấy người khác, anh ta đột nhiên ném tập hồ sơ đến trước mặt Hạ Đình, thô lỗ nói.
“Em hãy phân tích về tệp khách hàng của dự án lần này đi, trong đó phải bao gồm số liệu cụ thể.”
“Dạ?” Hạ Đình chẳng hiểu gì cả nên phải hỏi lại. Chẳng phải ban nãy trưởng nhóm nói là dự án lần này sẽ giao cho anh ta làm hay sao? Còn nhắc đi nhắc lại là mấy người mới vào thực tập chưa có đủ kinh nghiệm để làm dự án mà chỉ ở bên cạnh để học hỏi thôi cơ mà.
“Anh bảo là em hãy phụ trách phân tích số liệu, tìm hướng giải quyết và lập kế hoạch chi tiết cho dự án lần này đi. Anh đang vướng một dự án khác rồi nên không thể theo dõi sát sao dự án mới này được, thế nên mọi thứ đều giao cho em đấy.” Hùng nói rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Có vẻ như anh ta đã quyết định chuyện này từ trước rồi chứ không phải đột nhiên hứng lên là làm bởi vì anh ta chỉ chọn có đúng một mình Hạ Đình thôi, hai người khác đang ngồi ở bên cạnh cô bây giờ anh ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến. Nói trắng ra là anh ta đang cố tình nhắm vào Hạ Đình còn gì nữa.
“Nhưng mà chị Lam đã nói là bọn em chưa đủ khả năng để một mình đảm nhận dự án mới, chị ấy cũng đã giao cho anh...” Hạ Đình thấy Hùng định rời đi thì vội vàng nói, chỉ sợ anh ta đi mất rồi bản thân lại chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
“Nói là một chuyện, còn phân công công việc thế nào hay để cho các em đảm nhận những phần việc gì thì lại là do anh quyết định. Đừng có cứng nhắc mãi như thế, trong công việc thì phải uyển chuyển, phải xem tình huống cụ thể mà quyết định chứ không phải lúc nào cũng chăm chăm nghe lời được.” Hùng trả lời một cách hời hợt và chung chung. “Nghe nói em có thành tích học tập khá nổi bật, bây giờ chính là lúc để em thể hiện đấy. Còn nếu mà cảm thấy bản thân không làm được, cảm thấy bản thân mình kém cỏi thì nói thẳng ra một lời đi. Để anh còn biết đường mà lần, để cho mọi người còn biết là có nhiều người đúng là chỉ được cái hư danh, chỉ được cái thân phận thôi chứ bất tài vô dụng hơn cả người bình thường. Có gì hot? Chọt thử t?a?g -- ??ù???u?ệ ?.?? --
“Vậy Khôi và Hiền sẽ cùng làm với em chứ ạ?” Hạ Đình thấy thái độ của Hùng thì cũng đoán được phần nào lý do vì sao anh ta cố dí việc cho mình. Cô không hỏi, cũng không cãi nữa. Bây giờ ngoài sự hoang mang ra thì cô còn cảm thấy tức giận. Những lời mà anh ta vừa mới nói chẳng khác nào sỉ nhục Hạ Đình, nhưng vì anh ta là cấp trên nên cô còn tôn trọng và không muốn mọi thứ đi xa hơn.
“Không, hai đứa nào có nhiệm vụ khác thôi. Dự án lần này một mình em làm đi. Đến thời hạn là phải nộp báo cáo lên cho anh.” Lúc này Hùng đã đi đến cửa phòng, nói xong thì cũng mở cửa và đi ngay, không hề dặn dò thêm cho Hạ Đình bất cứ thứ gì, cũng không hề hướng dẫn cô phải làm như thế nào dù cho cô mới chỉ là một cô sinh viên đi thực tập, chưa hề có chút kinh nghiệm nào trong việc đảm nhiệm cả một dự án.
Hạ Đình vẫn ngồi im tại chỗ cũ, vẻ mặt cô không có nhiều thay đổi nhưng hai bàn tay ở dưới gầm bàn đang nằm chờ anh nắm đấm. Tên vào phòng này đang cố tình làm khó cô. Ban đầu khi Hạ Đình mới đến, anh ta vẫn còn khá thân thiện với cô cơ mà. Chẳng hiểu tại sao mới qua khoảng một tuần thôi mà thái độ đã thay đổi hoàn toàn như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Là điều gì đã thay đổi?
Vì mải suy nghĩ nên cô cứ ngồi thừ ra đó, chỉ đến khi Khôi và Hiền sắp rời khỏi phòng rồi cô mới giật mình tỉnh táo trở lại, vội vàng lên tiếng nói chuyện gọi bọn họ lại.
“Anh, chị... Có vài thứ em không hiểu, anh chị có thể giúp em một chút được không?”
Khôi và Hiền nhìn nhau bằng ánh mắt kì lạ, sau đó mới quay sang nói với Hạ Đình.
“Em cũng nghe anh Hùng nói rồi đấy, dự án này em vẫn nên làm một mình đi, bọn anh có nhiệm vụ khác rồi.”
Khôi nói rồi kéo Hiền đang đứng nhìn Hạ Đình trân trân rời khỏi phòng. Hạ Đình nhíu chặt mày nhìn theo bóng lưng của bọn họ, vậy là không chỉ có Hùng, ngay cả Hiền và Khôi cũng đã thay đổi. Tất cả bọn họ đều đang muốn làm khó cô, đúng chứ?
Tự nhiên bị dí cho phải làm mọi thứ, Hạ Đình chẳng than vãn được gì mà phải bắt tay vào làm việc ngay. Cô tất bật cho đến tận trưa mới có chút thời gian nghỉ ngơi để đi ăn. Như thường ngày thì cô sẽ đi ăn cùng với Linh và mọi người, nhưng hôm nay khi Linh đến chị ta không hề gọi Hạ Đình đi cùng bọn họ. Kể cả khi cô cố ý bắt chuyện, rồi ngỏ ý muốn đi ăn cùng mọi người cũng bị bọn họ lơ đi. Sự thay đổi thái độ đột ngột này khiến cho Hạ Đình khá bất ngờ, khi cô nhìn bọn họ vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện với nhau, giống như xem cô trở thành người vô hình thì cuối cùng cô cũng hiểu được bọn họ đang cố làm cái gì rồi. Thì ra là cô đang bị cô lập...