Uyển Khanh không thể tin được trợn mắt lên nhìn Thịnh Nam. Anh đang nói lời chia tay với cô ta ư? Đời nào Uyển Khanh chấp nhận được chuyện ấy nên cô ta đổi thái độ ngay, lau hết nước mắt trên mặt rồi trả lời anh.
“Anh đừng nói đùa nữa, sẽ không có chuyện từ bỏ gì ở đây cả. Chỉ có em mới trở thành vợ của anh được thôi. Em sẽ xem mấy lời vừa rồi của anh là đùa cợt, lần sau anh đừng lấy mấy chuyện như thế này ra để đùa nữa. Chúng ta đã ở bên cạnh nhau từ nhỏ đấy, giờ anh nói như vậy thì em phải làm sao?”
Thịnh Nam đột nhiên bật cười, sau đó quay mặt đi và tiếp tục lái xe.
“Cũng đúng, những chuyện thế này làm sao mà lấy ra để đùa được. Nhưng mà... Uyển Khanh, tôi cũng có giới hạn của mình. Nếu như em còn tiếp tục cư xử tùy hứng thì tôi sẽ không nhịn nữa đâu. Hiểu rồi chứ?”
Ý tứ của anh đã rõ rồi, anh có thể bỏ qua cho cô ta nhưng cô ta cần phải hiểu được vị trí của mình. Uyển Khanh cũng hiểu, đáng lẽ cô ta có thể thuận theo ý anh thì sự căng thẳng này sẽ chấm dứt nhưng không, Uyển Khanh không làm như vậy. Cô ta thấy anh nhẹ giọng với mình thì được thể lấn tới muốn truy hỏi anh.
“Không, em không hiểu. Chuyện hôm nay cứ coi như em sai đi nhưng em đi theo cũng vì lo lắng cho anh khi cả đêm anh không về nhà.” Uyển Khanh chẳng hề giấu diếm việc mình bám theo anh, cô ta nói một cách dõng dạc, “Nhưng mà anh có nghĩ đến lý do vì sao em phải làm ra những hành động ấu trĩ như thế này không?”
“Tôi không quan tâm.” Thịnh Nam lạnh lùng trả lời.
“Là vì anh luôn lạnh nhạt với em. Bên cạnh anh lại có không biết bao nhiêu đàn bà, cứ hết người này đến người khác. Anh nghĩ em có thể chịu được cảnh chồng sắp cưới của mình thân mật với những cô gái khác không?” Uyển Khanh nói xong lại sụt sùi muốn khóc. Viền mắt cô ta đã đỏ hoe, cảm giác tủi thân khiến cô ta chỉ muốn òa khóc. “Em không hiểu tại sao càng ngày anh càng lạnh nhạt với em, em không hiểu vì sao anh lại thay đổi. Rõ ràng trước kia chúng ta vẫn rất tốt mà...”
“Em mới là người thay đổi trước...” Thịnh Nam đột nhiên quay ra nhìn thẳng vào Uyển Khanh, nhìn ánh mắt anh thì chẳng rõ là đang bực bội, đang tức giận hay... tiếc nuối nữa.
“Em không thay đổi, từ trước đến nay em vẫn luôn như vậy.” Uyển Khanh nức nở nói, “Có phải anh đang kiếm cớ để bỏ em đúng không? Trước kia anh từng nói là sẽ chăm sóc cho em cả đời mà. Khi em bị bệnh, khi chúng ta gặp lại anh đã nói những gì, anh còn nhớ không?”
Thịnh Nam thở dài, không muốn nói chuyện với Uyển Khanh nữa. Cứ mỗi lần nghe cô ta nhắc đến chuyện xưa là anh lại cảm thấy mệt mỏi. Rõ là cùng một người, không sai đi đâu được nhưng tại sao lại càng ngày càng khác thế này?
Uyển Khanh biết mình đã nắm thế thượng phong nên không tiếp tục dồn ép Thịnh Nam nữa. Cô ta lấy giấy ăn trong túi sách ra để lau nước mắt, khi tờ giấy ăn kia che khuất nửa khuôn mặt của cô ta thì nụ cười mới từ từ xuất hiện trên đôi môi đỏ thẫm của cô ta. Dù Thịnh Nam có làm gì, có muốn gì thì anh cũng không bao giờ bỏ cô ta được đâu. Vị trí ở bên cạnh anh chỉ có thể thuộc về cô ta thôi, cả đời này cô ta sẽ không bao giờ buông tay anh, mãi mãi.
Thịnh Nam đưa Uyển Khanh về nhà xong lại bắt xe đến công ty. Khi anh vừa mới vào trong phòng làm việc, Trọng Hòa đã chạy ra đưa điện thoại cho anh, nói.
“Anh Nam, em đã tìm được số điện thoại của cô gái kia rồi nhưng mà gọi mãi cũng không có ai nghe máy cả nên vẫn chưa hẹn được.”
“Với cái tính đấy thì không nghe cũng đúng.” Thịnh Nam mỉm cười, không tự chủ được lại nhớ đến dáng vẻ của cô. Anh đưa tay ra nhận lấy điện thoại. “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
“Dạ.” Trọng Hòa nói rồi đưa túi đồ trong tay cho Thịnh Nam, “Còn đây là quần áo của anh, anh xem có cần phải đi đổi lại không ạ.”
Thịnh Nam chỉ nhìn qua túi đồ chứ không động vào, sự chú ý của anh đều đang đổ dồn vào mấy chữ số trên màn hình điện thoại nên đâu có tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác.
“Được rồi, còn có chuyện gì nữa không?”
“Không còn gì nữa, lát chỉ cần anh kí vào vài tài liệu quan trọng thôi.”
“Thế ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi cho tới cuộc họp chiều, đừng làm phiền tôi.”
Anh nói rồi ngả hẳn lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền nhưng tay thì vẫn cầm điện thoại. Trọng Hòa thấy vậy biết ý rời đi ngay, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn có một mình Thịnh Nam.
Anh còn duy trì tư thế ngồi như vậy trên ghế một lúc lâu cho đến khi đưa ra được quyết định. Có lẽ gọi cho cô một cuộc điện thoại cũng chẳng có gì to tát... Cuối cùng anh cũng nhấn nút gọi đi, trong lòng có chút chờ mong khi những tiếng tút tút này kết thúc thì sẽ nghe được giọng của ai đó mà anh đang nghĩ đến.
Ở một nơi cách trụ sở chính của PHL rất xa, Hạ Đình với khuôn mặt bí xị đang ngồi ăn cùng với Nghiên Dương. Cô mới được anh thuyết giảng cho một trận nên giờ đầu óc còn đang lơ mơ lắm. Lúc này cô vừa ức lại vừa cảm thấy thắc mắc, chẳng hiểu chị An Nguyệt khuyên nhủ kiểu gì mà cô vẫn cứ bị ăn chửi như thế này không biết?
“Vẫn còn cảm thấy oan ức hay sao mà xị mặt ra?” Nghiên Dương nhíu chặt mày lại, nhìn chằm chằm vào bát cơm vẫn còn đậy ụ của cô, “Ăn đi, định ngồi đấy ăn vạ à?”
“Ai ăn vạ? Em đang nghĩ xem phải ăn gì thôi. Anh biết em ghét ăn cá mà, tại sao lại nấu các món toàn cá thế?” Cô cãi lại, vốn chẳng để tâm đến chuyện ăn uống đâu nhưng mà anh nhắc đến thì tiện thể lấy nó làm lý do để giận cá chém thớt luôn. “Anh cố tình làm như vậy chứ gì? Anh muốn em chết đói nên mới nấu nhiều cá thế này đúng không?”
“Không thích ăn cũng phải ăn. Lớn đầu rồi mà còn nghĩ mình là công chúa hay sao mà kén ăn hả?” Anh nói xong còn cố ý gắp cho cô một miếng cá rõ to, xong còn đe dọa. “Phải ăn hết, không được bỏ lại tí gì.”
“Em khác ăn, anh không phải nhắc.”
Hạ Đình hậm hực lườm anh nhưng vẫn cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Vừa mới ăn thử một miếng cá thôi cô đã không nuốt nổi rồi, đúng là không thể nào hợp được với món này. Có điều không thích thì vẫn phải ăn, nếu không thì lại phải ngồi nghe anh nói đến tối mất.
“Ting... Ting... Ting....”
Đúng lúc này điện thoại để trên bàn của Hạ Đình rung lên. Cô liếc nhìn thấy là số máy lạ thì tắt luôn, từ trước đến nay cô ghét nghe máy của người lạ lắm. Nhưng mà Hạ Đình vừa mới tắt máy thì số lạ kia lại gọi đến, cô cứ nhấn nút từ chối thì gần như ngay lập tức màn hình lại sáng lên báo có cuộc gọi đến. Liên tục như vậy vài lần, Hạ Đình cảm thấy càng phiền hơn nên đành phải nghe điện thoại.
“Alo...”
“Alo, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của chị Đình không ạ?” Người ở đầu dây bên kia hỏi.
“Đúng rồi. Xin hỏi ai...” Hạ Đình nghi hoặc hỏi lại nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị người kia ngắt lời.
“Dạ, em xin tự giới thiệu em là người của công ty hốt bể phốt Nghiệp Kính. Em được biết là chị đã từng truy cập vào trang web của bọn em, không biết chị đang quan tâm đến dịch vụ nào của bên em không ạ?”
“Ơ, tôi đã từng vào trang web của các bạn đâu, có hôm nọ đang đọc xem phim thì ấn nhầm vào banner quảng cáo...”
“À, vậy thì đúng rồi đấy ạ. Nếu chị đã quan tâm đến bọn em thì em xin được phép giới thiệu cho chị về các dịch vụ của bọn em ạ.” Người kia lại tiếp tục ngắt lời Hạ Đình rồi nói như một cái máy, “Dịch vụ hút bể phốt của bên em gồm có thông cống, hút bể phốt, làm sạch điều hòa, dọn bể cả... Nếu chị chọn dịch vụ của bên em thì sẽ nhận được gói bảo hành trong vòng một tuần. À, bọn em sẽ thu thêm 10% trên tổng mỗi hóa đơn để làm phí bảo hành. Nếu như...”
Tai Hạ Đình ù đi với những câu nói như súng liên thanh của người chào hàng kia. Cô không thể chịu được nữa, bắt buộc phải cắt ngang lời cô ta.
“Xin lỗi nhé, tôi không hứng thú với dịch vụ của bên bạn đâu.”
Hạ Đình nói xong thì ngắt luôn cuộc gọi, thở dài một hơi rồi để điện thoại xuống, bắt đầu than thở.
“Đúng là gian thương, bảo hành mà lấy tận 10% phí...”
“Ai gọi đấy?” Nghiên Dương hỏi.
“À. Họ chào mời em...”
Khi Hạ Đình đang nói dở thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Cô hơi bực, chẳng thèm nhìn xem ai gọi đến đã nghe luôn rồi nói thẳng.
“Tôi đã nói là không có nhu cầu dùng dịch vụ hút bể phốt của các bạn rồi cơ mà, người gì mà bám dai thế. Đừng có gọi cho tôi nữa.”
Cô nói xong định cúp máy thì lại nghe được ở phía đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp.
“Hạ Đình, là tôi Thịnh Nam đây.”