Hiệu trưởng thấy cả Thịnh Nam và Hạ Đình đều diễn theo ý mình thì cười như được mùa. Ông ta bắt đầu dùng khả năng diễn thuyết của mình để khiến cho mấy người ở dưới khán phòng quên đi chuyện vừa rồi. Chẳng mấy chốc mọi người đã bị cuốn vào câu chuyện của ông ta, buổi hội thảo lại được tiếp tục như chưa từng có gì xảy ra. Hạ Đình nhân cơ hội đó định chuồn đi nhưng vừa mới quay người đã bị Thịnh Nam kéo trở lại. Anh đưa cô đi về phía ghế ngồi sau đó cố tình nói lớn.
“Nếu như cô bé sinh viên này đã muốn học hỏi kinh nghiệm từ tôi thì hãy ở lại đây đi. Tôi nghĩ mình cần phải đáp lại tấm thịnh tình này, nên việc ngồi giao lưu với các khách mời chính là cơ hội mà tôi muốn dành cho cô ấy. Hiệu trưởng thấy thế nào?”
Lời anh nói vừa hợp tình lại vừa hợp lý, ai có thể cãi được nên Hạ Đình bị giữ lại ngồi giữa cả đám người lạ mặt.
Họ hỏi nhiều, nói cũng nhiều. Ban đầu Hạ Đình còn có hứng thú nghe vì đúng là các khách mời chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm có ích nhưng dần dà cô thấy chán, bắt đầu ngủ gà ngủ gật cho đến tận khi kết thúc. Lúc giọng nói oang oang của hiệu trưởng vang lên, Hạ Đình mới giật mình ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn quanh.
“Thứ cần chia sẻ thì nhiều mà thời gian có hạn, chúng ta đành phải hẹn các khách mời dịp khác vậy.”
Sau câu nói của hiệu trưởng, các khách mời lần lượt đứng dậy, chào hỏi nhau rồi rời đi. Những người ở bên dưới khán đài cũng đã đi gần hết rồi, rất nhanh cả một hội trường rộng lớn chỉ còn lại lác đác vài người.
“Vẫn còn ngơ ngẩn à? Em cứ gật gù từ nãy đến giờ có mỏi cổ không?” Thịnh Nam chưa rời đi, anh ngồi ngay bên cạnh và chẳng biết đã nhìn cô chằm chằm như thế từ lúc nào.
Hạ Đình liếc nhìn anh, không muốn trả lời nên định đứng lên để rời đi luôn. Có điều do đã ngồi lâu ở một tư thế nên chân tay cô đã tê dại, không đứng nổi nữa. Cả người cứ thế ngả về sau và ngã ngay vào đùi Thịnh Nam.
Anh thấy thế không hề đẩy cô ra mà còn cố tình trêu chọc.
“Em cũng biết chọn cách để ngã quá nhỉ. Thì ra ngay từ đầu mục đích của em là như thế này đây. Haizzz, nếu đây là mong muốn của em thì việc gì phải lòng vòng làm gì cho lắm chuyện, cứ thế nói thẳng ra với tôi là được. Tôi không phải là một người khó tính đâu, em đáng yêu thế này...”
“Anh câm mồm đi.” Hạ Đình rợn hết cả người với mấy câu nói sến súa của Thịnh Nam, ngay cả cơn mệt mỏi hay tê chân tay gì đó cũng biến mất tăm. Cô đứng thẳng dậy, nhìn anh giống như thể đang nhìn hạng người dưới đáy xã hội. “Anh đúng là tên sở khanh vừa biến thái vừa mặt dày. Cái mác đẹp trai cũng chẳng thể nào cứu vớt nổi cho cái nết mục ruỗng của anh đâu. Đồ khốn.”. ngôn tình hài
Cô coi những lời anh nói không khác gì sự sỉ nhục. Dù gì thì cô cũng được anh trai nuôi dạy tử tế, tuy luôn cảm thấy bản thân chẳng ra làm sao, cũng không thể đáp ứng được sự kì vọng của anh trai nhưng cũng chưa đến mức để cho ai muốn nói gì thì nói được.
“Tôi đâu có cần được cứu vớt. Hiện giờ cuộc đời tôi cũng khá hoàn thiện rồi nên chẳng cần gì thêm nữa. À, nếu nói thiếu thì cũng có, thiếu em đấy.” Thịnh Nam vẫn còn tươi cười dù cho bị Hạ Đình chửi mắng.
“Anh bị ngu à mà người ta đã nói như thế rồi vẫn còn cười cho được?” Cô bực quá nên chẳng để ý đến lễ nghĩa gì nữa, chửi là chửi chứ chẳng có nói giảm nói tránh gì cả.
“Ngu? Hạ Đình, em nên biết là chưa có ai dám mắng chửi tôi như thế đâu.” Thịnh Nam không còn giữ được sự dửng dưng nữa, có lẽ đã bắt đầu thấy tức rồi. Cũng đúng, bị chửi là ngu thì ai mà giữ được bình tĩnh.
“Thì sao? Tôi chửi anh đấy. Sau mấy câu nói quấy rối của anh với tôi thì tôi còn muốn đánh anh nữa cơ.”
“Em mạnh miệng nhỉ? Có cáng đáng được hết hậu quả không mà lại nói nặng lời thế?” Anh vừa nói vừa vuốt vuốt lông mày, sự uy hiếp chẳng cần thể hiện hẳn ra vẫn khiến người đối diện phải dè chừng.
“Sao không? Anh là người có tiền chứ gì? Tôi cũng là con nhà giàu đấy nhé, anh tôi sẽ không để cho anh bắt nạt tôi đâu. Giám đốc Nam, anh muốn tìm thú vui mới mẻ thì tốt nhất là tìm đến các cô gái khác đi, tôi không phải loại người ấy đâu. Sau này tốt nhất là đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, vĩnh biệt.”
Trước nay mấy lời này chỉ có Thịnh Nam đi nói với người khác chứ làm gì có chuyện ngược lại. Giờ nhờ có Hạ Đình mà lần đầu anh được trải nghiệm cảm giác bị hạ nhục và đe dọa. Nói thật là hơi nhục nhưng cũng không tệ, cảm giác mới mẻ lắm. Có lẽ đây chính là sở thích M ư?
Hạ Đình nói đoạn quay người đi luôn. Đúng lúc này đèn điện trong phòng đột nhiên tắt ngúm. Cô ngó trái ngó phải chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau lại lục túi để tìm điện thoại nhưng chợt nhớ hôm nay cô quên không mang đi. Thế là Hạ Đình đành phải đợi đến khi mắt bắt đầu quen dần với bóng tối rồi mới mò mẫm tìm đường ra cửa.
“Đừng có đi lung tung, cẩn thận ngã đấy.” Thịnh Nam vẫn yên vị ở đằng sau lên tiếng nhắc nhở.
“Không liên quan đến anh.” Cô gắt gỏng đáp lại, sau cũng không thèm để ý đến anh nữa mà tiếp tục đi về phía cửa ra vào.
Hạ Đình mò mẫm đi mất mấy phút mới ra được đến cửa phòng. Khi cô cầm vào tay nắm cửa và vặn thì không được. Cô cứ nghĩ là cửa bị kẹt nhưng thử lại đến mấy lần kết quả cũng vẫn như vậy. Lúc này tâm trạng của cô bắt đầu trở nên mất kiểm soát, cơn giận bộc phát và trút hết lên người duy nhất còn lại trong hội trường lúc này.
“Thịnh Nam, anh đã sai người khóa cửa phòng lại đúng không? Anh mau thả tôi ra.”
“Tôi cũng đang không hiểu chuyện gì giống em thôi. Với lại tôi nhốt em ở đây để làm gì?” Đáp lại sự giận dữ vô cớ của Hạ Đình, Thịnh Nam tỏ ra khá bình tĩnh.
“Thì... tất cả cũng đều tại anh. Nếu không phải đứng cãi nhau với anh thì tôi có lâm vào tình cảnh này không?” Hạ Đình lí nhí nói, sau lại dùng hết sức để đập cửa, kêu lớn. “Có ai ở ngoài không? Thả tôi ra... Thả tôi ra...”
Cô đứng và hét một lúc lâu mà cũng chẳng thấy có ai đáp lại, thậm chí ngay cả tiếng bước chân người cũng không nghe thấy. Chắc chắn là ban nãy mấy bác nhân viên vệ sinh cứ nghĩ là trong phòng không còn ai nữa nên mới không đi kiểm tra mà tắt điện và khóa cửa luôn. Phòng hội nghị này ở tòa nhà ít người qua lại trừ các thầy cô giáo. Giờ mọi người mà về hết rồi thì có lẽ cô sẽ bị nhốt ở đây cả đêm cùng với Thịnh Nam mất.
Nghĩ đến anh, dù không muốn nhưng cô vẫn cứ phải chủ động nói chuyện với anh.
“Này, anh gọi điện cho ai đó đến mở cửa cho chúng ta đi. Tôi không mang điện thoại, với lại hình như bên ngoài cũng chẳng còn ai cả.”
“Tôi cũng không mang điện thoại theo.”
“Cái gì cơ?” Cô không tin là mình lại đen đủi đến mức này nên phải hỏi lại.
“Mấy thứ kiểu đó rất phiền phức nên tôi không thích. Nếu em cũng không có điện thoại thì chắc là chúng ta phải ở đây cả đêm rồi.”
Hạ Đình cảm thấy cả đầu ong lên như muốn ngất đến nơi. Ở đây cả đêm với anh ư? Cô không muốn bản thân có trải nghiệm thực tế với những cơn ác mộng đâu. Kẻ biến thái như anh, nếu cô bị nhốt cả đêm ở đây thì ai mà biết được anh sẽ làm gì cô?