Mấy ngày sau khi Lạc Mai rời đi, Hạ Đình bị suy sụp tinh thần nghiêm trọng. Trước mặt Nghiên Dương cô vẫn tỏ ra bình thường nhưng khi về phòng thì y như rằng lại ôm gối nằm khóc. Tính cách của Hạ Đình khó kết bạn, trong đời cô có vài người cô thực sự xem trọng thôi, Lạc Mai chính là một trong những người đó. Giờ cô ấy đã đi, còn có khả năng sẽ định cư luôn ở bên nước ngoài. Sau này cũng không phải là không thể gặp lại nhưng xa mặt cách lòng, ai có thể chắc chắn được vài năm nữa hai người vẫn còn thân thiết như trước?
Càng nghĩ Hạ Đình lại càng cảm thấy buồn, buồn rồi lại khóc. Khóc xong mệt quá thì ngủ, ngủ dậy lại cảm thấy nặng nề rồi tiếp tục suy nghĩ linh tinh. Nhiều khi Hạ Đình cũng cảm thấy mệt mỏi với chính những suy nghĩ tiêu cực của bản thân. Cô mới có hai mươi mốt tuổi thôi, còn chưa ra trường và chính thức bước chân vào xã hội nhưng lại có những suy nghĩ tiêu cực với mọi thứ. Không biết có phải do việc mất trí nhớ khiến cho tính cách của cô khiếm khuyết hay không nhưng kể từ lúc trưởng thành biết suy nghĩ cho đến giờ chưa bao giờ Hạ Đình cảm thấy thật sự vui vẻ. Cô cứ có cảm giác bản thân chỉ đang sống tạm bợ và con người hiện tại của cô vốn chẳng phải cô. Sống như vậy thật sự rất mệt mỏi...
Sau mấy ngày được nghỉ, Hạ Đình phải quay trở lại trường học trong khi tâm trạng vẫn chưa ổn định trở lại. Cô đang học năm ba nhưng do học trước chương trình nên tháng sau phải đi thực tập tập. Đáng lẽ thời gian này cô sẽ được nghỉ nhưng giáo viên hướng dẫn đột nhiên lại gọi cô, nói là có chuyện quan trọng gì đó. Ban đầu Hạ Đình định từ chối nhưng cuối cùng vẫn nghĩ lại. Cô biết mình không thể cứ buồn bã mãi được, cũng chẳng còn bé nhỏ gì nữa nên đâu thể cứ buồn là lại trốn tránh.
Hôm sau, Hạ Đình đến trường từ sớm. Vừa mới đến nơi cô đã được dẫn đến phòng tổ chức hội nghị cùng với mấy người nữa, đều là những người chuẩn bị đi thực tập giống như cô. Giáo viên hướng dẫn nói là hôm nay trường sẽ tổ chức hội thảo về vấn đề định hướng nghề nghiệp và sẽ đón một vị khách quý đến để chia sẻ kinh nghiệm. Giáo viên hướng dẫn nói đây chính là cơ hội tốt để học hỏi kinh nghiệm.
Hạ Đình vừa nghe xong thì hiểu ra ngay. Nói là muốn cô cùng mọi người tích lũy và học hỏi kinh nghiệm nhưng thật ra là gọi đến để làm chân sai vặt thôi. Chả vậy mà sau khi giáo viên hướng dẫn nói xong thì nhóm sinh viên gồm mười người có cả Hạ Đình bị chia ra và phân công cho các công việc khác nhau. Nào là lau chùi ghế ngồi, pha trà rót nước, chuẩn bị bàn ghế hay làm lễ tân đón tiếp khách mời đều được giao cho bọn họ hết. Mới đầu Hạ Đình được đứng làm lễ tân nhưng sau khi ông chú nào đó bên ban tổ chức nhìn thấy cô và bảo là mặt cô sưng sỉa như đâm lê, nhìn mất cảm tình nên đã đẩy cô đi làm chân quét dọn và bưng trà rót nước. Thành ra cuối cùng Hạ Đình chính là người phải làm nhiều việc nhất, vừa mệt vừa phải nghe chửi nhiều.
Lúc này Hạ Đình đang đứng pha trà sau khi đã quét dọn xong phòng hội nghị. Nói thật là từ nhỏ đến giờ cô được Nghiên Dương chiều nên chẳng bao giờ phải động tay động chân vào mấy việc nặng nhọc. Hôm nay lại phải làm cả đống việc như thế nên giờ cô đang đau nhức hết cả người. Chỉ cần hơi cử động thôi là đã thấy đầu óc ong hết cả lên, không muốn làm gì nữa. Thân thể này của gái ngoài hai mươi nhưng xương cốt thì đã gần tám mươi rồi, nỗi khổ này có mấy ai hiểu được chứ. Cứ cho là tính cách cô tiểu thư đi nhưng ở nhà với anh trai vẫn tốt hơn nhiều so với việc đi làm mấy thứ vô bổ không công như thế này.
Bên cạnh cô còn có mấy bạn học nữa, họ đang bàn luận về vị khách mời đặc biệt sẽ đến trường vào hôm nay.
“Nghe nói là một tay to bên tài chính đấy. Trước trường mình cũng đã mời vài lần rồi nhưng không được, thế mà chẳng hiểu sao lần này người đó lại đồng ý.” Cô gái có mái tóc ngắn nói thầm vào tai bạn mình.
“Ừ, vừa mới nghe trộm được mấy giáo viên nói chuyện với nhau xong. Bảo là người này có tài sản phải đứng thứ nhất, thứ hai trong nước chứ không vừa đâu. Hình như còn...”
Cô gái bạn của cô tóc ngắn kia định nói gì đó thì cửa phòng bị mở ra, giáo viên hướng dẫn đi vào nói.
“Hội thảo bắt đầu rồi, mau ra ngoài đi.”
Hai cô gái kia dạ dạ vâng vâng rồi rời đi ngay. Hạ Đình chưa pha trà xong nên vẫn thong thả dù cho giáo viên hướng dẫn có đứng đằng sau lườm cô cháy mặt. Sau khi pha xong cô mới bưng khay lên và đi ra ngoài. Trà này là để cho khách mời đặc biệt kia, nếu cô làm ẩu thì chẳng phải là sẽ khiến cho cả trường mất mặt hay sao?
Buổi hội thảo đã bắt đầu. Mở đầu, hiệu trưởng của trường lên phát biểu gì đó nhưng chẳng mấy ai quan tâm. Chỉ đến khi ông ấy giới thiệu đến vị khách mời đặc biệt của ngày hôm nay thì mọi người mới cảm thấy có hứng thú hơn nhiều.
“Nào, chắc mọi người đều đang chờ đợi vị khách mời đặc biệt của chúng ta nên tôi sẽ không nhiều lời nữa. Khách mời của chúng ta là tổng giám đốc Thịnh Nam của tập đoàn PHL. Mọi người hãy cùng vỗ tay để chào mừng anh ấy nào.”
Sau lời giới thiệu của hiệu trưởng, cả khán phòng gần như trở nên bùng nổ. Tiếng vỗ tay vang lên liên tục, trông vẻ mặt hớn hở của họ nom chẳng khác nào đang đón thần tượng chứ không phải doanh nhân. Nhưng hành động của họ cũng dễ hiểu thôi, tổng giám đốc của PHL, người đàn ông vừa giàu lại vừa đẹp trai, bình thường muốn đến gần anh còn khó chứ đừng nói đến việc có thể gặp mặt trực tiếp như thế này.
Hạ Đình đang đứng chôn chân ở một bên sân khấu, trên tay là khay trà còn bốc khói nghi nút. Khác với tất cả mọi người, cô không hề cảm thấy hào hứng với sự xuất hiện của Thịnh Nam. Trái lại cô còn cảm thấy có chút khó chịu, nếu không phải việc của cô là đứng đây thì cô đã bỏ về rồi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô không muốn gặp lại anh nhưng cứ năm lần bảy lượt chạm mặt là thế nào? Hay do hôm nọ khi về nhà cô quên không đốt vía nên giờ cứ bị anh luẩn quẩn xung quanh nhỉ?
Cô nhìn xuống dưới khán phòng, nơi có những con người đang háo hức muốn gặp Thịnh Nam. Trong lòng cô nghĩ, nếu như họ biết anh là tên công tử ăn chơi đàng điếm thì họ còn giữ được sự ngưỡng mộ ấy dành cho anh không? Cô may mắn hơn họ, cô đã biết được bộ mặt thật của Thịnh Nam rồi nên giờ sẽ không bị vẻ ngoài đạo mạo của anh lừa nữa đâu.
Trong lúc Hạ Đình còn đang mải suy nghĩ thì có ai đó đi ngang qua cô để lên sân khấu. Khi người đó đi qua còn cố tình nói nhỏ.
“Lại gặp nhau rồi, lần này chúng ta nên bắt đầu bàn về chuyện hẹn hò thôi...”