Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 66




Nhậm Khanh Khanh vất vả mới ra được khỏi địa phận kinh thành, đang muốn thở dài một hơi, xe ngựa lại bị sơn phỉ ngăn lại. 

Bọn họ không có ai bảo hộ, lại không giao nộp được tiền bạc, vừa lúc còn đem theo một xe ngựa chở đầy nữ tử, sơn phỉ muốn cướp lại làm cho bọn họ sung sướng. 

Trong lòng Nhậm Khanh Khanh nôn nóng, Không hề muốn vừa ra khỏi ổ sói, lại rơi vào hang hổ.

Bên kia sơn phỉ đã lôi những nữ nô từ trên xe xuống, tiếng cười tục tằn, da^ʍ tà quét mắt nhìn các nàng từ trên xuống dưới, như đang cướp đoạt lung tung đồ ăn ngon.

Một người trong số đó liếc thấy Nhậm Khanh Khanh, vượt ba bước đi đến, khiêng nàng giống như con gà con lên vai mình, hưng phấn nói:”Ta muốn tiểu nương tử này.”

Mấy người còn lại vừa thấy mặt nàng, đều lên tiếng cười nhạo, nói hắn chưa thấy qua nữ tử bao giờ sao, một người bình thường như vậy cũng đáng để hắn ăn vào miệng.

Tên sơn phỉ lại sờ soạng đùi nàng một phen, trong lòng vừa ý không thôi. Những con lừa kia đúng là không hiểu, lớn lên đẹp có ích lợi gì, tắt đèn đều làm được như nhau, dáng người như thế này, trên giường mới là quan trọng.

Hắn liếc mắt đảo qua một lần, thấy nữ tử ngày ngực to mông vểnh, một thân vải bố cũng không che lấp được dáng người tươi ngon của nàng, lúc này vội vàng mở miệng nói muốn nàng.

Hắn nhéo nhéo thịt mềm của nàng, lên tiếng cười nói: “Tiểu mỹ nhân, nàng cứ yên tâm đi theo ca ca.”

Nhậm Khanh Khanh ở hắn trên vai hắn đánh đấm lung tung, đạp cả hai chân, sợ tới mức nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Dù cẩn thận đến đâu, nàng vẫn có tính tình rụt rè, sợ hãi đã nhiều ngày, giờ lại gặp lại bọn sơn phỉ, thật sự muốn khóc cho số phận chông gai của mình.

Hán tử kia đang muốn vác nàng tiến vào rừng cây, thình lình phía sau một tiếng xé gió truyền đến, lúc hắn phản ứng lại được đã muộn rồi ——

Sau lưng hắn cắm một mũi tên dài, xuyên qua trước ngực, máu tươi ào ạt chảy ra.

Sơn phỉ kia đang khiêng nàng bỗng mất hết sức lực, quỳ rạp trên đất, Nhậm Khanh Khanh cũng bị ném đi.

Máu của hắn dính lên váy nàng, màu trắng cũng nhuộm thành màu đỏ, nàng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, thét chói tai lùi về phía sau.

Đây là lần đầu nhìn thấy người chết, lại còn ở trước mặt mình, làm sao không hoảng sợ.

Thân thể nàng hơi hơi phát run, muốn dùng sức đứng lên, nhưng cả người như mất hết sức lực, chỉ có thể nằm liệt trên đất.

Lúc này, Nhậm Khanh Khanh như có dự cảm, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía cung tiễn bắn tới.

Quả nhiên là hắn!

Sắc mặt gần như tái nhợt ngay lập tức,  nàng vội vàng cúi đầu xuống, không dám lại nhìn nữa.

Tâm nàng loạn như ma, làm sao có thể, làm sao hắn có thể đuổi theo nhanh như vậy?

Tiêu Thừa nhìn thấy nữ tử này nhìn mình như chuột nhìn thấy mèo, còn không nói một lời, trong lòng dâng lên phẫn nộ.

Hắn vừa liếc nhìn đã thấy nàng bị bọn sơn phỉ khinh bạc, chỉ cần nhìn bóng lưng là nhận ra nàng, hắn hoảng sợ đến mức bắn liên tiếp ba mũi tên.

Hiện giờ nàng thấy mình, lại bày ra dáng vẻ này, thật sự làm cho lòng người băng giá.

Trên mặt hắn như nhuốm tầng băng mỏng: “Lại đây.”

Hai tay Nhậm Khanh Khanh nắm chặt cỏ trên đất, bỗng nhiên lấy lại được ý thức, giờ phút này nếu nàng bị bắt, chắc chẳng còn cách nào chạy thoát.

Nàng xoay người bò dậy, chật vật chạy về hướng ngược lại.

Mới ba bước, trước chân nàng lại có một mũi tên cắm xuống, cách bàn chân chỉ một bàn tay.

Nhậm Khanh Khanh quay đầu lại, chỉ thấy nam tử kia đang giơ cung tiễn lên, giờ phút này đang nhắm đúng vào ngực mình.

Hắn lạnh lùng cười: “Ngươi muốn chết, trẫm thành toàn cho ngươi.”