Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 49




Chơi đùa một hồi, Tiêu Thừa bảo ma ma ôm Tiểu Bảo  ra ngoài, mình cầm thuốc mỡ bôi chỗ bị thương cho nàng.

Nơi đó đã tốt hơn nhiều, chỉ để lại dấu vết rất nhỏ, mấy ngày nữa sẽ tốt lên.

Hắn dùng ngón tay xoa thuốc mỡ, nhẹ nhàng vuốt ve cổ nàng.

Nhậm Khanh Khanh cảm thấy ngứa ngáy, rụt cổ né tránh.

Hắn đè nàng lại, cau mày: “Đừng lộn xộn.”

Nàng rũ mắt, lông mi run run.

Xoa xoa, hắn đã không an phận, theo cần cổ nàng thăm dò tiến vào vạt áo, đánh vòng quanh luồng vú thịt no đủ.

Nàng co rúm lại, mím môi lắc đầu, trong mắt lấp lánh nước, như bị hắn bắt nạt mà khóc., lại

Tiêu Thừa chặn ngang người bế lên, đặt đến trên giường, nắm lấy tay nàng: “Lại khóc cái gì.”

Nhậm Khanh Khanh trợn to hai mắt, hắn biết rõ còn cố hỏi.

Bàn tay to luồn vào trong áo chơi vú nàng, chỉ xoa bóp vài lần khiến cơ thể nàng mềm nhũn.

Đãi chạm được vào đầṳ ѵú nhô lên, đầu ngón tay dính ướt át, lúc này mới nhớ đến đã lâu rồi hắn không ăn vú.

Đã nhiều ngày cũng không dám chạm vào nàng, chứ đừng nói đến hút sữa.

Tiêu Thừa duỗi tay túm lấy xiêm y, ấn nàng ở đầu giường, lôi một bầu vú ra ngoài.

Nhũ thịt trướng đại, bầu vú thịt trắng như tuyết căng phồng, đầṳ ѵú như hạt đậu đỏ lớn nhỏ đứng thẳng, chảy xuống một tia sữa màu trắng đục.

Hắn khảy khảy núm vú, nói: “Đã nhiều ngày ta không đến, có phải nó căng lắm rồi không?” 

Ngón tay hắn kẹp lấy đầṳ ѵú, vân vê qua lại hạt đẩu nhỏ, dòng sữa nhỏ bị hắn nặn ra, chảy dính ra áo ngoài của nàng.

Tay Nhậm Khanh Khanh chống ngực hắn, trên gương mặt nhỏ tràn vẻ ửng hồng.

Hắn cúi đầu xuống, dán lên đầṳ ѵú nàng, chậm rãi cọ cọ, chờ nàng run rẩy hơn, mới cắn một ngụm núm vú nuốt vào trong miệng.

Nhiều ngày nay tâm trạng không vui, nên cũng không có sữa, chỉ là bị hắn hút một miếng như vậy, dòng sữa mới không ngừng trào ra cuồn cuộn.

Nam tử nuốt từng ngụm từng ngụm vào bụng, bàn tay to bóp lấy bầu vú thịt, hàm răng cắn cắn  viên đầṳ ѵú kia, vừa nhanh vừa vội mút mát.

Hơi thở Nhậm Khanh Khanh dồn dập hơn, tay đặt lên đầu hắn đang vùi vào ngực mình, miệng nhỏ dồn dập thở dốc.

Hắn uống quá nhanh, chỉ trong chốc lát, Tiêu Thừa đã uống xong một bên.

Hắn lôi kéo tay nàng, bảo nàng tự nắm lấy vú bên kia, sai bảo: “Bón sữa cho ta.”

Nhậm Khanh Khanh xấu hổ đến run nhè nhẹ, lắc đầu không muốn.

Hắn thò lại gần, môi dán vào khóe môi nàng, nói: “Hôm nay còn cho ngươi ra cửa, vậy bón sữa cho ta cũng không muốn?”

Nàng vẫn lắc đầu như cũ, đôi mắt hạnh đáng thương nhìn hắn.

Trong lòng Tiêu Thừa thương tiếc, mổ mổ vào môi nàng, vươn đầu lưỡi, thăm dò tiến vào trong miệng. Người không nói được, nhưng còn có đầu lưỡi. Môi lưỡi trơn trượt, bị hắn ngậm giống như một khối đậu hũ, ăn cực kỳ ngon miệng.

Nhậm Khanh Khanh nuốt nước miếng của hắn xuống, bầu vú vẫn còn đang căng trướng, sữa từ bên trong tràn ra, hắn lại không chạm vào nữa, làm nàng vừa thẹn vừa khó chịu.

Hắn bọc lấy lưỡi nàng, tay thăm dò vào một bên vú khác, quả nhiên thấy núm vú đã gấp không chờ nổi đứng thẳng lên.

Nàng căng cứng, hắn cũng không chịu nổi. Tiêu Thừa buông miệng nàng ra, trầm giọng nói: “Không bón cho ta ngươi liền căng lên, ngày mai cũng không cho vắt ra ngoài.”

Nàng sắp khóc, người này như thế nào lại bá đạo như vậy!

Nàng run run rẩy rẩy thu về bàn tay đang đặt trên vú, hơi dùng sức kéo nó lên, hơi có vẻ tủi hờn nhìn thẳng vào hắn.

Vạt áo tiểu nương tử hơi loạn, cổ tay còn bắt lấy bầu vú của mình, mắt lóng lánh nước, vừa sợ sệt vừa thẹn thùng nhìn hắn.

Hầu kết Tiêu Thừa giật giật, gục đầu xuống đem luồng vú nàng đưa tới hút sâu vào trong miệng.