Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 20




Nhậm Khanh Khanh chơi trống cùng  Tiểu Bảo, tiểu hài tử một tuổi rưỡi lộ hàm răng trắng tinh tế, vỗ vỗ hai bàn tay cười vui.

Nàng cầm khăn lông dịu dàng lau nước miếng từ khóe miệng nhi tử, một bên cầm trống chơi cùng: “Nhìn nương này, có thể tưởng tượng chơi như nào không?” 

Tiểu Bảo đưa tay lên muốn bắt, ê ê a a, từng tiếng kêu “Nương”.

Tiêu Thừa vào sân, đã nìn thấy cảnh tượng nương cùng nhi tử chơi đùa với nhau. Con ngươi hắn vẫn tối tăm, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười.

Gương mặt nhỏ nhắn e lệ, khóe môi cong lên, một đôi mắt hạnh cong cong, cực kỳ linh động, chỗ nào còn có thể thấy người thở dốc khóc lóc cầu xin dưới thân hắn.

Hắn bước nhanh đến gần, nhưng vì Nhậm Khanh Khanh đã nhìn thấy, nàng hoảng đến mức buông món đồ trong tay xuống, đứng dậy che ở trước mặt Tiểu Bảo, do dự nói: “…… Đại nhân.”

Tiêu Thừa ngồi xuống ghế nàng vừa ngồi, nhìn nhìn tiểu quỷ đang ở một bên tò mò nhìn chằm chằm vào hắn, ngước mắt quét qua nàng, liếc mắt một cái: “Vui như vậy?”

Nàng nắm chặt làn váy hành lễ về phía hắn: “…… Đa tạ đại nhân.”

Đa tạ chỗ nào, sự thật chuyện này là do hắn làm hại.

Thấy nàng sợ hãi, sắc mặt hắn cũng lạnh xuống, chỉ chén trà trong tay phụ nhân bên cạnh: “Chỉ nói ngoài miệng?”

Nàng xoa xoa đầu nhi tử còn đang cười ngây ngô, cắn môi tiếp nhận chén trà, đưa đến trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Đại nhân, uống trà.”

Nam tử này thân phận cao quý, nàng không thể trêu vào, chỉ có thể dùng tay nâng.

Tiêu Thừa nắm lấy cổ tay nàng, hơi dùng chút sức lực kéo nàng ngồi lên đùi mình, trà trong tay cũng không hề sánh ra ngoài. 

Nhậm Khanh Khanh hoảng sợ, nhìn nhìn Tiểu Bảo đang chơi trống bên cạnh, khẩn cầu: “Đại nhân, đừng.”

Mông thịt nàng dán trên đùi hắn, dường như bị cơ bắp căng chặt cộm lên dọa sợ.

Hắn tiếp lấy chén trà uống một ngụm, phân phó cho người trong viện lui hết.

Tay Tiêu Thừa đặt trên eo, hỏi nàng: “Thân mình tốt chưa?”

Hai lần hoan ái kịch liệt suýt chút nữa làm chết nàng, Nhậm Khanh Khanh nhìn thấy ánh mắt tối tăm của hắn, sợ đến mức lắc đầu liên tục:

“Chưa từng……”

Hắn hít ngửi hương thơm trên cần cổ nàng, âm thanh trầm khàn: “Lừa ta?”

Đã mấy ngày rồi, sắc mặt nàng nhìn qua hồng hào không ít, nơi nào chưa từng tốt lên.

Nàng muốn ngồi dậy từ trên người hắn, chỉ vào nhi tử ngây thơ bên cạnh: “Đại nhân, ta muốn đi cho Tiểu Bảo uống sữa.”

Hắn nắm sẵn eo không cho nàng rời đi, ánh mắt thâm trầm: “Ngươi cho là ta không biết?”

Nhậm Khanh Khanh sửng sốt, chột dạ rũ mắt xuống. Nàng còn đang có bệnh trên người, ngày ngày đều ba chén thuốc,  Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, làm sao có thể uống sữa mang theo thuốc.

Cho nên mấy ngày nay, Tiểu Bảo đều phải ăn cháo bột, vốn dĩ một tuổi rưỡi đã nên sớm cai sữa rồi.

Hắn dán sát lại gần vành tai nàng, thổi vào trong màng nhĩ một hơi nóng: “Nó không thể uống, ta uống.”

Mấy ngày nay hắn chưa từng ra khỏi cung, hôm nay được ngày nhàn nhã nên cưỡi ngựa đến đây, tâm tâm niệm niệm chính là hai bên vú thịt màu mỡ của nàng. 

Vành tai Nhậm Khanh Khanh giật giật, đôi mắt phiếm nước có vẻ không tình nguyện: “Không cần……”

Ý nguyện của nàng ở nơi này của hắn cũng vô dụng, nam tử kéo đai váy nàng, tay rộng với vào, sờ đến chiếc yếm che lại hai bầu vú sữa.  Vừa đi vào đã thô bạo bóp nhẹ hai lần, trước ngực Nhậm Khanh Khanh tê cứng,  kinh hoảng đẩy đẩy hắn: “Chớ có như thế……”

Tay kia của hắn cởi bỏ dây yếm trên cổ nàng, vải mềm mại rớt xuống, hai luồng vú mềm mại liền đâm vào lòng bàn tay hắn.

Hắn không kiêng nể gì như vậy, hài tử bên cạnh còn đang nghi hoặc nhìn bọn họ, vành tai Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, nức nở đẩy hắn: “Đi, đi vào trong phòng.”