Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 17




Khóe mắt nàng phiếm hồng, hàm răng trắng như tuyết khẽ cắn môi: “Ta muốn gặp nhi tử của ta.”

Đôi mắt nàng cũng không nâng lên, cũng không liếc mắt nhìn hắn một lần, vậy mà còn yêu cầu.

Tiêu Thừa lạnh mặt, ép nàng ở tư thế quỳ, bóp eo nàng nâng lên, sau đó phủ lên trên, thân hình cao lớn hoàn toàn vây lấy nàng.

Nhậm Khanh Khanh đầu gối quỳ đến có chút đau, lại cúi đầu không dám hé răng, tóc dài cũng rũ xuống trên giường.

Nam tử bẻ ra kẽ mông, đơn giản sờ soạng chân tâm hai lần, đỉnh côn th*t thô cứng thúc đi vào.

Hắn vừa mới bắn trong miệng nàng, lúc này lại cương lên, Nhậm Khanh Khanh kinh hoảng thất thố quay đầu lại,âm thanh run rẩy nói: “Không phải ngươi đã nói……”

Hắn thong thả ung dung động thân, nhướng mày tiếp nhận lời nàng: “Nói ngươi làm cho ta sướng?”

Từ phía sau hắn bao lấy đôi vú thịt của nàng, dùng sức nắn bóp, ghé vào bên tai: “Ta còn chưa sướng đâu.”

Lòng Nhậm Khanh Khanh run lên, bực bội ngẩng đầu: “Mới vừa rồi rõ ràng ngươi ——”

Ánh mắt nàng đâm sầm vào ánh mắt hắn, con ngươi màu đen thâm thúy câu lấy nàng, phảng phất muốn đem nàng cuốn vào trong đó, bên trong nhuốm màu tình dục, nàng nhìn được rõ ràng.

Đọc chính chủ tại Ly_tran118.

Nàng hoảng hốt rời mắt, quỳ bò về phía trước hai bước.

Nam tử bóp eo nàng, lại đem người kéo về dưới háng, thậm chí đem nàng thúc bò tiến về phía trước: “Lại sợ?”

Nhậm Khanh Khanh không đáp, tóc dài rơi xuống chống đỡ mặt nàng, tâm loạn như ma.

Trong ánh mắt hắn đoạt lấy quá mức đáng sợ, nàng không dám nhìn.

Hắn thúc vào tiểu huyệt của nàng, từng nhịp đụng phải cánh mông tuyết trắng, cho đến lúc đâm ra ấn ký màu đỏ, hắn mới hoãn lại, âm thanh vang lên bên tai: “Quay đầu lại, nhìn ta.”

Nhậm Khanh Khanh rũ đầu, mắt điếc tai ngơ.

Tiêu Thừa duỗi tay bóp chặt cổ nàng, bóp nàng quay lại nhìn hắn.

Nữ tử này có khuôn mặt như hoa đào, đôi mắt quyến rũ nhưng vẻ mặt lại ngơ ngác, như thể nàng không biết thời thế.

Hắn đưa mắt xuống đôi môi căng mọng và dịu dàng của nàng.

Dường như  Nhậm Khanh Khanh cảm nhận được điều gì đó, lúc hắn thò đến gần quay đầu đi, đôi lông mày thanh tú nhíu lại.

Tiêu Thừa hừ cười một tiếng, côn th*t phía dưới bắt đầu dùng sức, hai viên cực đại tinh hoàn đụng phải thịt non, phát ra tiếng bạch bạch.Dưới thân nữ tử có dòng nước chảy như không có điểm dừng, khiến dương căn của hắn ra vào dễ dàng hơn. Hắn tập trung vào điểm nhạy cảm của nàng, thúc một cách mạnh mẽ, hắn còn dùng tay nhéo hai núm vú mềm mại, không ngừng kéo chúng.

“Ưm …… A…… Không cần……” Nhậm Khanh Khanh nhẹ giọng kêu.

Tay hắn rất khỏe, dùng lực rất nhiều ở phía dưới, núm vú của nàng đau đến tê dại, phía dưới sưng tấy, đau đớn vì bị xâm nhập.

Tiêu Thừa nghe thấy tiếng kêu, hung hăng vỗ mạnh vào mông nàng, nhấc mông cao lên.

Hắn một bên đánh một bên thúc vào, đem nàng đỉnh đến đi phía trước, như sắp đụng vào đầu vách tường trên đầu giường. Mỗi một lần hung hăng đỉnh vào, hắn nắm cổ tay nàng lại kéo vào lòng ngực, lặp đi lặp lại, Nhậm Khanh Khanh hoảng loạn, đầu óc hỗn độn.

Huyệt nàng lại tiết, d*m thủy   tưới lên quy đầu của hắn, câu đến hắn cũng muốn bắn ra tới.

Tiêu Thừa cắn chặt răng, đẩy mái tóc toán loạn sau đầu nàng ra, cúi người xuống cắn vào cần cổ trơn bóng của nàng, như sói ngậm lấy cần cổ.

“A!” Nhậm Khanh Khanh đau đến kêu thành tiếng, nhỏ giọng nức nở.

Hắn ta làm sao luon muốn cắn nàng!

Tiêu Thừa tàn nhẫn thúc vài cái vào hoa tâm, hiểu được lúc này thúc không mở được cung khẩu, cũng không ép buộc, bị huyệt thịt non mềm ấm áp của nàng bao bọc, đĩnh vòng eo bắn vào bên trong huyệt động.