Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 139




Tiêu Thừa lột quần nhỏ của nàng xuống, ngón tay tìm được chân tâm, âm thanh như mất tiếng:   “Khanh Khanh ướt chưa?”

Nhậm Khanh Khanh dùng tay che mặt lại, đôi mắt từ khe hở ngón tay nhìn hắn đang moi lộng chính mình.

Bàn tay hắn bao lại chân tâm, rõ ràng biết được nàng ướt, lại không nhẹ không nặng xoa xoa, đem hai cánh hoa môi xoa đến hồng trướng, bị chà đạp đến phát run.

Eo nàng khó nhịn văn vẹo, cánh tay trắng như ngó sen quấn lên cổ hắn, cái trán nhẹ nhàng cọ hắn.

Tiêu Thừa vòng tay qua sờ sờ mông nàng, bàn tay đánh ba cái bốp bốp, cười nói: “Hôm nay sao chủ động như vậy?”

Nhậm Khanh Khanh ngẩng đầu, đôi mắt mê mang nhìn hắn, cong môi đỏ mút cằm hắn, hàm hồ nói: “Là ở trong mộng mà……”

Hắn nhướng mày, một tay xoa xoa thịt trong đùi, một tay nhéo âm đế trướng đại phía trước, hạ giọng nói: “Nếu là thật thì không?”

Nàng kêu ưm a, không đáp những lời này, bị hắn gợi lên hứng thú, biết mộng xuân cũng không mất mặt, âm thanh kiều diễm cầu hắn:  “Nhanh lên đi ——”

Tiêu Thừa nào đã thấy dáng vẻ câu người này của nàng, côn th*t phía dưới sớm đã dựng thẳng đứng, chỉ chờ nhập vào u cốc.

Nghe nàng cầu như vậy, hắn rút ra ngón tay ướt đẫm, một tay nâng chăn lên, cầm một chân nàng đặt lên vai mình, đánh một cái vào cửa huyệt, ra lệnh: “Vạch tiểu huyệt ra.”

Huyệt khẩu bị đánh đến tê dại, khép mở lại phun ra nước, Nhậm Khanh Khanh run rẩy xuống tay, chịu đựng ngượng ngùng dùng hai ngón tay đặt trên khe thịt của mình, hơi dùng sức vạch lộ ra đôi mắt nhỏ. 

Tiêu Thừa nắm côn th*t của mình, cọ qua cọ lại hai lần, chống quy đầu cực đại vào đôi mắt nhỏ, thế không thể đỡ mà thúc vào.

“Ư a……” Tay nàng còn đang nắm lấy chân tâm của mình, côn th*t lướt qua ngón tay đi vào, đem động nhỏ căng đến cực hạn trong chớp mắt. 

Cù kết trên thân gậy thô cứng ma sát vách động, d*m thủy   bên trong càng chảy càng nhiều.  Tiêu Thừa thong thả đẩy đẩy vào bên trong, cho đến đỉnh sâu nhất, bụng nhỏ mới căng thẳng dừng lại.

Hắn quỳ gối trên giường, gác chân nàng lên vai, bàn tay to bóp  eo nhỏ, rút ra khỏi —— huyệt thịt không tha mà hút hắn, phát ra  tiếng nước òm ọp.

Tiêu Thừa giữ cánh mông thịt, nói giọng khàn khàn: “Thả lỏng.”

Nhậm Khanh Khanh hừ hừ vài tiếng: “Không được…..”

Đêm nay nàng quá kiều diễm, tay không sức lực bẻ cửa huyệt bất động, lại còn nói với hắn. Hắn cười khẽ: “Buông ra.”

Nàng lúc này mới buông tay, lại nâng người muốn câu lấy cổ hắn.

Tiêu Thừa khom người xuống, cho nàng có thể ôm đến, mặt nghiêng qua hôn hôn khóe môi nàng: “Ta muốn ** nàng.”

Nàng nhu mì ừm một tiếng, đôi tay đan vào nhau, tâm nhấc lên tới——

Quả nhiên, nam tử lâu không quan hệ thay đổi sắc mặt, côn th*t mới vừa rồi rút ra ngoài một ít lại mạnh mẽ đỉnh vào, ma sát vào điểm mẫn cảm, thẳng tắp căm đếm tâm huyệt.

“A!” Nàng khó nhịn mà rên thành tiếng, làm cho động tác thúc vào càng nhanh, một tiếng lại một tiếng, như không thể dừng lại.

Chân tâm non mềm không ngừng bị tinh hoàn nặng trĩu đập vào, hiện ra vệt đỏ. Tay Tiêu Thừa thăm dò đi xuống nắn âm đế nàng, trong lúc bị ** như vậy nàng thét lên một tiếng, huyệt thịt của nữ tử co rúm lại, một dòng nước dịch bắn lên trên quy đầu của hắn. 

Hắn cắn thịt ở cổ nàng: “Không có tiền đồ, nhanh như vậy đã tiết.”

Nhậm Khanh Khanh thất thần, không rảnh phản ứng lại, chỉ biết dùng tay ôm chặt cổ hắn,   khóe mắt thấm ra nước.