Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 122




Từ nay về sau, Chu Tồn Phong  làm sao có thể cỗ gắng nữa, không thể tiển cung.  Ngay cả Hưu Nguyệt cũng nói: “Đến cuối cùng ngươi thông đồng cùng nữ tử nào trong cung, đến ta cũng phải lợi dụng.”

Hắn chỉ đành cười khổ: “Là người trong lòng.”

Việc hoàng đế đoạt thê của hắn chỉ ba người họ biết được. Hưu Nguyệt với hắn đều gian tế Bắc Liêu, chỉ là nàng ta liên hệ chặt chẽ với bên kia hơn, tất nhiên không thể cho nàng ta biết thân phận của Nhậm Khanh Khanh.

Hưu Nguyệt nghẹn một ngụm, cảnh cáo hắn: “Ngươi hiện nay phải đi theo Nhữ Dương công chúa ra kinh, vẫn nên suy nghĩ xem làm sao trở về, bằng không, Bắc Liêu chẳng phải tay trắng nuôi dưỡng ngươi?”

Cuối cùng cũng do quen biết từ nhỏ, nàng ta chậm rãi nói, nói: “Chớ có say mê tình tình ái ái này nọ, lúc công thành danh toại, ngươi muốn dạng nữ tử nào chả được.”

Chu Tồn Phong rũ mắt xuống, đáp ứng.



Nhữ Dương công chúa muốn đi đất phong trước, tất nhiên hoàng đế muốn mở yến tiệc  tiễn đưa.

Tiêu Diệu cho dù không tình nguyện, cũng không có cách nào cãi lại ý chỉ, chỉ là trong lòng càng thêm oán hận Nhậm Khanh Khanh, ghét nàng chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp.

Đến cung yến, nàng ta đối với ai cũng không cho sắc mặt tốt, ngay cả đối với Chu Tồn Phong cũng vậy. Tuy hai người ngồi cùng một chỗ, lại cách rất xa, phảng phất như không phải một đôi phu thê, mà là người xa lạ.

Trong lòng nàng ta nghĩ kỹ rồi, nếu không phải trước đây nàng ta được nuông chiều, cư xử không đúng mực ở Thượng Kinh, e rằng hoàng huynh sẽ không đuổi  ra ngoài.

Bây giờ nhìn vị phò mã hiền lành và trắng tay này, nàng tai cảm thấy có chút lo lắng, hối hận vì đã lãng phí nhân mạng vì hắn, khiến tay  dính máu một cách vô ích.

Chỉ là hiện giờ nghĩ kỹ cũng vô dụng,cuối cùng vẫn phải đi.

Tiêu Diệu đáng thương vô cùng  nhìn hoàng đế, chỉ mong hắn thay đổi tâm ý, nhưng hắn liếc mắt một cái cũng không nhìn nàng ta, lúc nào cũng trêu chọc Thần phi ở bên cạnh.

Nàng ta lại chuyển ánh mắt sang nữ tử bên cạnh, thấy mặt nàng lộ ra vẻ hồng nhạt, môi đỏ kiều diễm, không khỏi thầm mắng đồ yêu phi.

Nàng ta lại không biết được, lúc này Nhậm Khanh Khanh đang cực kỳ sợ hãi.

Phía dưới là một đôi công chúa cùng phò mã, hai người đều nhìn chằm chằm vào nàng. Tiêu Diệu là oán hận nên nhìn nàng, bên cạnh người nọ đang si ngốc nhìn nàng, như làm nàng ngại khéo phải chết nhanh.

Hắn cứ nhìn nàng như vậy, tất nhiên Tiêu Thừa cũng nhìn thấy. Hắn nắm tay nàng đều dùng sức, ngoài miệng lại dịu dàng nói: “Muốn ăn gì?”

Nàng lắc đầu, giọng run run nói: “Không cần.”

Trong lòng vừa hoảng vừa thẹn, sợ Chu Tồn Phong vì mình mà không muốn sống nữa, trống ngực nhảy thình thịch.

Tiêu Thừa cảm nhận được nàng đang căng thẳng, trong lòng tức giận, chờ Chu Tồn Phong đi đến đất phong, kiểu gì cũng muốn lấy mạng hắn. 

Cứ nhìn nàng như vậy, là muốn mình phải chết sao?!

Chỉ là ở trước mặt Nhậm Khanh Khanh hắn vẫn giữ bình tĩnh, nói: “Nếu mệt mỏi,hãy hồi cung đi.”

Hôm nay vốn không muốn dẫn nàng theo đến, nhưng vì thân phận, không thể không đến. 

Nhậm Khanh Khanh vốn đang như chim sợ cành cong, nghe thấy lời này, chỉ cho rằng hắn phải xuống tay với Chu Tồn Phong, liên tục lắc đầu: “Ta, ta ở đây cùng ngươi.”

Ánh mắt Tiêu Thừa  thâm trầm, cười A một tiếng, nàng làm sao lại muốn ở cùng với hắn, chắc là muốn nhìn tình nhân cũ một chút.

Trong lòng hắn cảm thấy không thú vị, tự rót tự uống mấy chén, muốn đi tịnh phòng.

Hắn vừa đi, lá gan Chu Tồn Phong  càng lớn thêm, nánh mắt nhìn nàng không thu về, phảng phất như những người bên cạnh đều đã chết hết.

Người bên cạnh có cảm giác gì đó không đúng lắm, nhìn phò mã nhìn chằm chằm vào Thần phi, chẳng lẽ có tư tình?

Một lát sau, hắn vất vả không nhìn nữa, lại cố tình che tay, cầm lấy bầu rượu, tự chuyển về hướng của mình.

Bầu rượu chung, làm sao có thể  chuyển về chỗ của hắn?

Tư thế kia bị hắn che khuất, chỉ làm cho mình nàng có thể nhìn thấy……

Nhậm Khanh Khanh ý thức được gì đó, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.