Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 12




Hắn đảo quanh cho rằng nàng đau, không nghĩ tới miệng nàng thì đẩy ra, nhưng cái miệng nhỏ phía dưới kia lại ngăn đón không cho hắn đi.

Hắn đĩnh eo mông hướng bên trong day day, côn th*t cực đại đỉnh vào hoa tâm, muốn chọc cho cái mắt nhỏ lại mở ra, hắn cắn bả vai nàng tàn nhẫn nói: “Đau? Ta nhìn ngươi sướng đến nói mê sảng!”

Huyệt thịt Nhậm Khanh Khanh bị hắn thúc mở, mềm mỏng lơi lạn, hoa tâm có chút đau đớn, thấy hắn dùng dức càng ngày càng lớn hơn, không khỏi cả kinh kêu: “Ta bỏ, đừng đi vào…… A!”

Nam tử thật sự đem hoa tâm của nàng mở ra, qυყ đầυ bị cổ tử cung   hút chặt lấy, hắn run lên, bắn một dòng tinh dịch nhỏ, vẫn không thoả mãn, giữ mông nàng rút côn th*t ra.

Không chờ nàng thở dài một hơi, hắn lại thúc vào thật sâu, lần này toàn bộ đỉnh chóp đều chạm đến tử cung, bị nơi hoa tâm ấm áp dễ chịu bọc đến càng thêm trướng đại.

“Ưm, ta, ta không được, đại nhân, a ——”

Nàng lại tiết một hồi, thân mình càng nóng thêm, Tiêu Thừa gấp hai chân nàng lại, đặt lên vai mình, trầm giọng nói: “Nước dịch của ngươi càng ngày càng nhiều, nơi nào không được?”

Hắn đĩnh động càng lúc càng nhanh, dường như thao ra tàn ảnh, nữ tử dưới thân chỉ khẽ nhếch miệng, ưm ưm a a rêи ɾỉ nhẹ nhàng.

Gân xanh quấn quanh côn th*t, nhô lên bàn cù quét mạnh qua vách trong của nàng, bụng mềm của Nhậm Khanh Khanh như nhô lên cả hình dạng của hắn, hắn đưa tay ấn một cái, vách trong Nhậm Khanh Khanh tê dại, khoái cảm ập đến.

Nàng không biết chảy nhiều hay ít nước, trên mặt còn đang khóc, phía dưới nước chảy, mồ hôi mỏng trên người cũng dính ở trên người hắn, da đỏ như môi, không biết hôm nay hôm nào.

Nàng tiết mấy lần, Tiêu Thừa một lần cũng chưa bắn ra, phụ nhân này thân thể mềm mại, chân tâm huyệt động lại câu người, hắn đưa mắt xuống xem, chỉ thấy tiểu huyệt hồng hào bị hắn thúc đến huyệt thịt tràn cả ra ngoài, vừa hồng vừa sưng.

Hầu kết hắn giật giật trên dưới, cuối cùng cũng sợ chơi hỏng người, đè lên người nàng, nhờ dâm thuỷ ướt át thọc vào rút ra trăm cái, eo buông lỏng bắn vào trong tử cung.

Dòng tinh dịch kia vừa đặc vừa nhiều, nóng đến mức nàng nức nở thành tiếng, tâm huyệt tê dại, lại ọc ra một dòng nước.

Thấy ngực nữ nhân phập phồng thở dốc, hắn cũng không rút côn th*t ra, chỉ nghiêng đầu, hé răng cắn một cái vào bên chân nàng, Lưu lại vết răng thật sâu.

Nhậm Khanh Khanh đau cực kỳ, đá chân muốn lùi về, lại bị hắn nắm không buông tay, đè ở trên người nàng: “Lúc nãy ngươi cắn tay ta, bây giờ ta cắn lại.”

Đôi mắt nàng trợn tròn, chỉ cảm thấy hắn thật nhỏ mọn. Cuối cùng cũng bị kẻ này cưỡng dâm, nàng quay đầu đi, trong lòng đau đớn.

Nàng là người trong sạch, vậy mà bây giờ…

Sung sướng  một hồi, tính tình Tiêu Thừa cũng tốt hơn nhiều, thấy nàng lại khóc, nhỏ giọng bên tai nàng nói:

“Khóc cái gì, vừa rồi đại nhân làm cho ngươi khó chịu sao?”

Nhậm Khanh Khanh cắn môi, càng không chỗ dung thân. Nàng đã gả làm thê tử của người ta, làm sao lại ở dưới thân nam tử khác uyển chuyển thừa hoan.

Tiêu Thừa chơi đôi vú nàng, nói: “Theo ta, tất nhiên ta sẽ thay ngươi trút giận.”

Nàng nghe thấy vậy cũng không nói gì, trượng phu đã thành thân còn có thể ham phú quý, một chân đá văng nàng, huống chi người này háo sắc, còn đè ngay nàng tại ngục giam làm một trận.

Tiêu Thừa ham thân thể nàng, côn th*t vẫn tẩm ở huyệt mềm của nàng, lại chậm rãi bắt đầu di chuyển.

Lúc này Nhậm Khanh Khanh mới hoảng sợ, cánh tay tê mỏi chặn giữa hai người:  “Đừng.”

Hắn cởi bỏ đai lưng trên tay nàng, ấn xuống: “Ta càng muốn.”

Ai ngờ nữ nhân này khóc đến càng thương tâm, động vài cái đã hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Thừa duỗi tay xem xét trán nàng, lúc này mới phát hiện nàng nóng hơn nhiều.