Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 115




Chỉ là qua mấy ngày, mỹ nhân Bắc Liêu kia lại gây chuyện, vừa vào cung mấy ngày đã đánh nhau với chất nữ của Thái Hậu là  mỹ nhân họ Triệu ở Thượng Y Cục, chỉ vì một cây gấm Tứ Xuyên. 

Hưu Nguyệt coi mình như quà của bên Bắc Liêu hiến tế, đánh nhau với Triệu Hoài còn không tính, kêu gào muốn tìm Hoàng Thượng  chủ trì công đạo.

Triệu Hoài oánh tức giận đến muốn mệnh, tay chỉ vào nàng ta phát run: “Ngươi là cái quái gì! Một con hát bỉ ổi! Ngươi muốn tím biểu ca của ta, huynh ấy cũng không cho ngươi ăn cái gì tốt.”

Nàng ta từ trước đến nay là người không muốn chịu bất cứ thiệt thòi nào, muốn tìm cô mẫu của mình là Thái hậu đến chủ trì công đạo, cô không ngờ rằng khi Thái hậu đến, Hưu Nguyệt lại càng lăn lộn, hét lên: ” Hoàng thất Tiêu Gia bắt nạt người khác như vậy, tuy ta là vũ nữ, lnhưng là Bắc Liêu đưa tới!”

Tiêu Thừa bận về việc triều sự, lúc này còn đang ở Kim Loan Điện cùng triều thần nghị sự, nào có tâm quản việc này. Vì thế, Thái Hậu cho người đi mời Nhậm Khanh Khanh tới.

Nàng hiện tại nắm giữ vị trí cao nhất trong hậu cung, được hoàng đế sủng ái nhất, cho dù không có quyển quản lục cung, các nàng cũng so sánh không được, hơn nữa bằng địa vị của nàng, nàng cũng không có việc thiên vị.

Nhậm Khanh Khanh thật sự không muốn quản, vào hậu cung của nam tử này cũng đã là miễn cưỡng, nếu lại thay hắn quản mấy phi tần, chẳng phải nàng đang thật sự nhận thân phận phi tần này sao?

Chỉ Thái Hậu mời ba lần, chung quy nàng vẫn băn khoăn, chỉ phải vội vàng đến trước xem sao.

Vừa nhìn thấy các nàng, cuối cùng nàng biết được vì sao Thái Hậu không khống chế được các nàng, một người tức giận đến đỏ mặt tía tai, búi tóc đen xõa tung, một người đang quỳ trên mặt đất, che mặt rơi lệ, một bên còn có rất nhiều phi tần ríu rít khuyên can, trường hợp đúng là quá loạn.

Nàng tới, Hưu Nguyệt còn yên phận hành lễ, mắt hạnh đảo quanh nàng đánh giá một phen, không biết đang nghĩ gì.

Nhậm Khanh Khanh bị nàng ta nhìn có hơi lúng túng, đang muốn mở miệng, Triệu Hoài oánh bỗng nhiên dùng sức vọt tới trước mặt, khóc lóc kể lể: “Nương nương, đừng để bị nữ nhân này lừa gạt chỉ vì nàng ta quen giả bộ đáng thương! Rõ ràng nàng ta đang cố ý gây chuyện với ta!”

Nàng muốn đi lên tiếp tục đánh Hưu Nguyệt: “Tiện tì! Không có ai thì vênh váo tự đắc, người đông lại giả bộ thành người chết hả!”

Nhậm Khanh Khanh sai người giữ chặt lấy nàng, đầu óc bị các nàng ồn ào như muốn ngất. Triệu Hoài oánh chờ mong mà nhìn nàng, chỉ thấy nàng bình tĩnh mở miệng: “Chỗ của ta có gấm Tứ Xuyên, hai người các ngươi chia nhau, đừng gây chuyện nữa.”

Nàng nhất thời lại bực, cả giận nói: “Việc này không liên quan gì đến một mảnh gấm Tứ Xuyên!”

Mày nàng  nhăn lại: “Đừng tranh cãi, Hoàng Thượng hiện tại không có ở đây, ta chỉ đang đợi người tới, có bất bình gì thì cứ nói với hoàng thượng.”

Hưu Nguyệt thuận theo nhận sai: “Nương nương nói đúng, Hưu Nguyệt sai rồi, không nên cùng Triệu mỹ nhân tranh luận.”

“Ngươi!” Triệu Hoài oánh phải bị tức chết rồi, được ma ma bên người  Thái Hậu trấn an, căn bản không thể lại động thủ.

Việc này cuối cùng yên ổn, Nhậm Khanh Khanh đang muốn rời đi, lại thoáng nhìn hai phi tần ở trong đám người nhìn nàng cùng Hưu Nguyệt nhỏ giọng bàn luận, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Nàng cẩn thận nhìn về phía Hưu Nguyệt, chỉ cảm thấy hai người đúng là có phần giống nhau. Ngày đó ở giữa điện, lúc đó mặt mày trang điểm nên không hiện ra, hôm nay là dáng vẻ này, đúng là cực kỳ giống. 

Nhậm Khanh Khanh xoay người rời đi, trong lòng nàng đang nhớ Tiểu Bảo, hà tất để ý người khác cùng nàng giống hay không giống.

Chỉ là mấy người đi đến giữa Ngự Hoa Viên, không biết ở đâu bay vụt ra một đám quạ đen, nghẹn ngào lao về phía càc nàng. Trong lúc hỗn loạn, Nhậm Thanh Thanh bị đẩy vào núi giả, toàn thân trong nháy mắt tối sầm lại.

Lúc này, phía trước chỗ rẽ chỗ tản ra một chút nguồn sáng, một người che ánh sáng đến gần.

Nàng nhìn hắn, bất giác lùi về sau một bước, lưng dán vào vách đá trong núi giả, trong miệng  niệm ra tiếng trầm thấp: “Chu Tồn Phong.”