Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 112




Tiêu Diệu có chút xấu hổ, mặc dù nàng ta đã gả cho Chu Tồn Phong nhưng nam tử này chưa bao giờ chạm vào mình, nàng ta vẫn còn là xử nữ. Chỉ là dù không hiểu chuyện của người khác, vẫn biết chuyện hoan ái. Vì vậy, ngay khi Tiểu Bảo nhắc đến hai người họ, nàng ta lập tức hiểu ra.

Mặt đỏ bừng, khiến Thái hậu và Nhậm Khanh Khanh cũng phải nhìn thêm vài lần.

Tiêu Diệu hít sâu và ihơi, cười cùng Tiểu Bảo nói chuyện khác. Trong lòng lại khinh thường, thầm nghĩ nữ tử này ngoài mặt có vẻ đoan trang nhưng lại quấy rầy hoàng huynh làm chuyện đó vào ban đêm, lúc tiểu tử này thức cũng không biết xấu hổ như vậy.

Thỉnh an Thái Hậu xong trở lại phủ công chúa, nàng ta ngồi một mình nghĩ ngợi, chỉ cảm thấy bản thân mình nghẹn khuất. Nàng đường đường công chúa, gả thấp cho Chu Tồn Phong, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt hắn, sau khi thành thân chưa từng viên phòng, làm sao lại có công chúa nào như vậy.

Mắt nàng ta xoay chuyển, chỉ phân phó cung nữ bên cạnh trộm đi mua thôi tình dược, chờ Chu Tồn Phong trở về sẽ hạ dược.

Ngồi mấy canh giờ, cho đến màn đêm buông xuống, Chu Tồn Phong mới từ từ hồi phủ. Hiện giờ hoàng đế không hề coi trọng, gánh nặng trên người hắn cũng càng ngày càng ít, cái danh quan ngũ phẩm ở kinh thành này còn không bằng quan viên ở huyện lị.

Vừa thấy công chúa ưỡn ẹo dựa ở cửa chờ hắn, trong lòng lại dâng lên một cơn bực bội. Đương nhiên là hắn phiền chán nàng, lúc đầu chỉ nghĩ lợi dụng, giả ý thái độ mềm mại với nàng ta, nào biết nàng ta ngầm phái người đi sát hại Nhậm Khanh Khanh, quả đúng là một nữ tử độc ác.

Nếu không phải do hoàng đế tứ hôn, còn phụ mẫu ở trong tay nàng ta, hắn làm sao có thể thành thân với nàng ta.

Hắn thở dài ra một hơi, bên môi gợi lên ý cười thường thấy: “Điện hạ.”

Hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, tuy Tiêu Diệu hâm mộ hắn, nhưng chưa từng ra cửa nghênh đón, nàng ta tự cao tự đại, thân phận cao quý, tuyệt đối không làm việc mất mặt như lúc này.

Tiêu Diệu chào đón, thân thiết ôm lấy hắn: “Phu quân, hôm nay trở về muộn, bổn cung ở trong phòng pha trà cho chàng.”

Trong lòng hắn hơi thở dài, biết chắc nàng ta không thể tự pha trà cho mình.

Dựa vào thân phận của nàng, xưa nay hắn sẽ không từ chối những gì nàng ta yêu cầu, ngày xưa cũng dâng lên cho hắn đồ ăn cùng nước trà, nên không hề phòng bị uống vào.

Trong lòng Tiêu Diệu mừng thầm, đông giật nhẹ tây giật nhẹ, thấy  mày hắn chậm rãi nhăn lại, sắc mặt bắt đầu trở nên đỏ hồng, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.

Lúc này Chu Tồn Phong mới phát hiện nước trà bỏ thêm dược liệu, lập tức đã biết ý của nàng ta, tay nắm thành quyền, tận lực làm mình bình tĩnh lại.

Hắn chán ghét nàng ta, làm sao có thể chạm vào.

Tiêu Diệu hơi dán sát vào, e lệ mở miệng: “Phu quân, không bằng hôm nay ở lại phòng bổn cung đi.”

Chu Tồn Phong mặt đông cứng, cắn răng nói: “Vì sao hạ dược ta?”

Nàng ngẩn người, có chút tủi hờn: “Chúng ta là phu thê, lại chia hai phòng. Chàng còn muốn hỏi bổn cung vì sao?”

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, bực tức đến mức quét toàn bộ đồ vật trên bàn xuống đất, làm Tiêu Diệu sợ đến run lên.

Hắn cố sức gọi mình bình tĩnh trở lại, hơi thở nặng nề cả giận: “Giữa phu thê nên nước chảy thành sông, ta với ngươi cảm tình chưa tới nơi sâu nhất, hà tất phải nóng lòng ngay?”

“Nhưng, nhưng bổn cung cũng muốn một hài tử, bổn cung muốn cho chàng….”

Nàng ta còn chưa có nói xong đã Chu Tồn Phong ngắt lời: “Ta không cần hài tử!”

Hắn có Tiểu Bảo, sao còn cần thêm hài tử.

Nàng ta căm tức nhìn hắn: “Chàng cho rằng bổn cung không hiểu được, chàng còn nhớ người trước, chỉ là nghiệt chủng kia còn không biết ở đâu rồi. Nếu đã thành phò mã của bổn cung, chàng có tư cách gì không cần?!!! “