Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 104




Tiêu Thừa nghĩ mau chóng điều Chu Tồn Phong ra khỏi kinh,nhưng lúc này vừa khéo, sứ thần của  Bắc Liêu lại đến Đại Tề bái kiến, hắn không thể phân thân quản việc này, nên lại trì hoãn.

Ban đêm, hắn mở tiệc trong cung, tiếp đãi mười vị quan lớn bên phía Bắc Liêu.

Lúc này Nhậm Khanh Khanh ngồi bên cạnh hắn, im lặng bưng chén trà lên nhấp một ngụm. Đối với những cung yến như thế này không có hứng thú gì, nhưng không lay chuyển được hắn, bị hắn cứng rắn kéo đến đây.

Phong tục Bắc Liêu tục tằng,cống phẩm phần lớn cũng là da bò da dê. Chỉ là bọn họ còn mang theo một đội mỹ nhân, lúc này còn đang đánh trống múa hát ở giữa tẩm điện.

Trên người các nàng mặc vài miếng vải, ai cũng lộ hết ngực, eo nhỏ chân dài, đôi mi thục quyến rũ, quả nhiên đó là yêu tinh câu hồn. Quan lớn bên Đại Tề một bên lắc đầu thở dài, đúng là người Bắc Liêu đồi phong bại tục, nhưng một bên không ngừng trộm ngó. 

Nhậm Khanh Khanh chống đầu, đôi mắt nhìn thẳng thất thần. Lúc ra khỏi cung trời còn chưa tối, mới qua một canh giờ, không biết một mình Tiểu Bảo đang làm gì trong cung. 

Tiêu Thừa dán sát vào nàng, hỏi: “Lại mệt mỏi?”

Hắn uống không ít rượu, phần lớn là sứ thần tới kính, vô thức bị rót rất nhiều.

Mày nàng nhăn lại, hay nhẹ đưa lên che mũi, nhẹ gật đầu, chỉ mong hắn sớm thả nàng trở về.

Nam tử ngậm lấy đầu ngón tay nàng đang vân vê quả nho, răng ma sát vào xương, mùi rượu thổi qua thân nàng. Thấy mày nàng càng nhăn lại, hắn hơi nhếch khóe môi, nói:  “Chờ một chút.”

Lúc này sứ thần Bắc Liêu lại dâng hiến mỹ nhân, mỗi lần triều bái, đều muốn kéo chân sau Đại Tề, chỉ có thể nhảy với múa, mỗi lần nuôi dưỡng các nàng đều rút ra từ quốc khố, mất nhiều tiền bạc. Lúc này hậu cung có một vị cao quý ở đây, qua một lát khả năng lại từ chối.

Hai người họ ngồi phía trên, lúc nào triều thần cũng chú ý đến, vừa thấy đế phi như đang tán tỉnh nhau, sứ thần Bắc Liêu lập tức nhảy ra, khen tặng nói:

“Thánh Thượng, vị này là Thần phi nương nương, quả thật là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa.”

「Trầm ngư; 沉鱼」: có nghĩa là cá chìm sâu dưới nước;「Lạc nhạn; 落雁」: có nghĩa là chim nhạn sa xuống đất;「Bế nguyệt; 閉月」: có nghĩa là mặt trăng phải giấu mình;「Tu hoa; 羞花」: có nghĩa là khiến hoa phải xấu hổ;

Sứ thần bên phía họ phái tới luôn nói năng ngọt xớt, bắt được ai liền vuốt mông ngựa, từ trước đến nay nghe họ nói gì Tiêu Thừa đều cảm thấy phiền chán, lúc này lại  mang theo ý cười: “Đúng vậy.”

Sứ thần kia lại tiếp tục: “Lần này vào kinh, xin dâng lên Thánh Thượng một mỹ nhân, cung chúc Thánh Thượng phong phi đại hỉ.”

Nào có đạo lý nào như vậy trên đời, hoàng đế phong phi, thần tử dâng mỹ nhân lên, còn nói là chúc mừng. Vậy mà việc vớ vẩn như thế mà Bắc Liêu có thể làm được, lại nói có vẻ rất bình thường.

Giữa mày Tiêu Thừa đã mang theo vẻ không kiên nhẫn, đuôi mắt liếc sang phía Nhậm Khanh Khanh đang rất hứng thú. Nàng đã lạnh lùng đối với mình, nếu lại một mỹ nhân nữa đến, chẳng phải đẩy nàng ra càng xa hơn? 

Chỉ là nàng kia vừa ra đến, hắn lại dừng tay.

Mỹ nhân khoác một áo choàng mỏng, thân mình trắng nõn như ẩn như hiện. Chỉ cần nhìn kỹ, có thể liếc thấy hai bên anh đào cũng trồi lên ở phía dưới, nàng ta như lộ ra vẻ nhút nhát sợ sệt, so với những nữ tử hào phóng trước đó, Bắc Liêu đúng là lại tốn tâm tư hơn nhiều.

Mắt Tiêu Thừa tối xuống, chén rượu trong tay đập mạnh lên bàn.

Trong đại điện một cái chớp mắt yên tĩnh xuống, sứ thần Bắc Liêu vội vàng quỳ xuống, không biết sao.

Ngay cả Nhậm Khanh Khanh cũng ghé mắt nhìn  hắn, chỉ vì tay hắn dưới bàn lại dùng sức nắm, làm nàng đau. 

Hắn bỗng nhiên lại cười: “Nhất thời không cầm chắc cái ly.” Sứ thần lau mồ hôi, thiên tử Đại Tề này luôn luôn hỉ nộ vô thường, lúc này nhìn vậy còn tưởng rằng dễ tính hơn một chút, không nghĩ đến vẫn là như vậy. Trong lòng đang phát sầu, còn cho rằng mỹ nhân này vô vọng vào cung, ai ngờ khen tặng một hồi,Tiêu Thừa lại cười nhận lấy.