Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 1




Dòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác.

Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười.

Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*.

(*)Đàn bà đã có chồng

Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực.

Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại.

Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con.

Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt.

Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là trong bụng đói khát, lại nghĩ bản thân mình quá gầy sẽ không tiết được sữa, mệt mỏi sợ Tiểu Bảo phải chịu đói.

Nhậm Khanh Khanh cắn cắn cánh môi, gian nan móc ra hai đồng xu trong túi: “Hai cái bánh bao.”

Lão bản thấy tiểu nương tử này nghỉ chân ở đây đã lâu, tuy dáng vẻ cũng không tầm thường, nhưng trên người mặc quần áo vá, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, muốn ăn lại không có tiền. Nghĩ nàng cũng chỉ xấp xỉ cô con gái lớn trong nhà, không bằng cho nàng vài cái, cũng làm cho ấm bụng.

Mà lúc này chính nàng nguyện ý đưa tiền, lão bản tự nhiên vui tươi hớn hở thu về, từ lồng hấp lấy ra hai chiếc bánh bao nóng, duỗi tay muốn đưa cho nàng.

Đúng là lúc này, biến cố nổi lên!

Cách đó không xa, một đám quan binh khai đao, trên tay nắm trường thương, đang chạy đến dẹp bá tánh sang ven đường.

Bọn họ vây toàn bộ con phố chật như nêm cối, mỗi một người cao to, gương mặt vô cảm, nhìn thấy đã làm người ta khiếp sợ.

Rất nhanh, mấy người cưỡi ngựa như bay vọt qua.

Người nọ cầm đầu, mái tóc dài được buộc cao, trên người mặc áo giáp, tay cầm dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, kích thích làm con ngựa hí vang một tiếng, gót sắt đạp xuống bay lên từng trận bụi đất.

Gương mặt hắn lạnh lùng, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, hai cánh môi mỏng mím chặt, có dáng vẻ không vui. Tuy thân hình cao ráo vẻ phong lưu phóng khoáng, đôi mắt lại thâm trầm cao ngạo, như ngọc như tuyết, phảng phất như đem tất cả mọi người đạp xuống dưới chân.

Nhậm Khanh Khanh đói lả, quan binh khai công đạo với nàng cũng chẳng liên quan, duỗi tay phải lấy hai cái bánh bao trong tay lão bản.

Nhưng ai biết, quan binh ngăn đón bên kia bỗng nhiên xô đẩy nàng một cái, có ý giáo huấn nàng ở trước mặt quý nhân vô lễ như vậy, nào dự đoán được tiểu nương tử chưa trải qua bị xô đẩy bao giờ, xoắn thân mình ngã lăn xuống ven đường, trong lòng ngực còn ôm chặt che chở cho đứa bé.

Người khác vừa lúc đi đến đây, thấy biến cố như vậy, liên tục cáo tội, tên quan binh cũng sợ tới mức quỳ xuống.

Lần này Nhậm Khanh Khanh ngã không nhẹ, từ nhỏ nàng cũng được phụ mẫu nuông chiều lớn lên, nhưng sau khi thành thân lại nhận hết đau khổ.

Nhìn thấy Tiểu Bảo oe oe khóc lớn, bánh bao trong tay cũng dính đầy tro bụi, nàng khônh khỏi tủi thân, nước mắt chảy xuống nhỏ giọng khóc nức nở.

Mẫu thân vừa khóc, Tiểu Bảo còn khóc to hơn nữa, nhất thời trong lúc này, tiếng khóc của đứa bé làm con phố hoàn toàn yên tĩnh lại.

Tiêu Thừa nắm chặt dây cương trên tay, hắn nhăn mày, vẫy vẫy tay, tên quan binh kia lập tức bị lôi xuống.

Rồi sau đó, tùy tùng của hắn tiến đến đưa một thỏi bạc: “Tiểu nương tử, đừng khóc.”

Hắn đang muốn rong ngựa rời đi, không ngờ lúc này tiểu nương tử kia ngẩng đầu lên.

Đôi mắt nàng chứa đầy nước mắt, cánh môi đỏ mọng mím chặt, cực kỳ quật cường. Gương mặt trắng nõn dính vài vết tro bụi, nhưng thật ra càng tăng thêm vài phần ngây thơ chất phác.

Hầu kết Tiêu Thừa khẽ nhúc nhích, một đôi mắt ưng từ trên cao nhìn xuống.