Chương 19: Treo Mình Nơi Đầu Sóng
“Làm sao bây giờ. Trực giác của mình luôn là chính xác. Nếu mà tranh đoạt Thiên Phong chưa chắc đoạt được. Còn thứ bên trong đám sương đen kia thoát ra ngoài thì sao?”. Cô gái thầm tính toán rồi trịnh trọng nhìn mọi người nói:
- Chúng ta ở lại xem xét tình hình, không được chủ động ra tay trước, có cơ hội c·ướp được thì c·ướp, an toàn là trên hết. Nếu như thứ bên trong màn sương đen kia thoát ra ngoài thì phải ngay lập tức rút lui. Mọi người thấy thế nào.
- Được. Chúng tôi nghe theo đội trưởng an bài.
Mọi người đồng thanh đáp.
Về phía đám người Wiliam thì đã nghe Alice kể lại mọi việc cho nên càng thận trọng hơn. Trong lúc hai bên này đang tính toán và trao đổi với nhau thì nhóm người của lão già người Trung Quốc có kẻ đang lẻn đi đến chỗ bọ ngựa. Hắn muốn nhân lúc mọi người không chú ý đoạt đi Thiên Phong.
Nhưng mà hắn đâu biết được là chỉ có bọ ngựa đang tập trung tu luyện còn Selene thì có thể dừng tu luyện bất cứ lúc nào. Mặc dù không dùng Thiên Phong nhưng mà dị năng hệ gió của cô cũng đã đạt đến bậc ba(D) cấp hai mươi lăm rồi. Đây là do lên cấp trong lúc hấp thu ánh sáng hào quang chứ lúc nãy cô chỉ mới là bậc ba(D) cấp hai mươi mốt. Mà tên sát thủ kia thì chỉ mới đạt đến bậc hai(E) cấp mười lăm.
Cho nên khi vừa đến gần hắn đã bị một tia đao gió chém c·hết tươi. Đám người Wiliam mới thấy được có kẻ đi đến gần đánh lén liền không nhịn được xông lên đánh nhau với đám người phương Đông. Bên phương Tây sử dụng dị năng và phép thuật phù thủy, còn bên phương Đông thì sử dụng dị năng hoặc cổ võ. Hai bên đánh nhau loạn thành một bầy không thể kiểm soát.
Về phía cô gái da đen thì từ từ lui lại, vì trực giác của cô báo động ngày càng dữ dội. Yên Sát Chi Địa tan biến hiện ra một con yêu thú cua khổng lồ đang đưa hai mắt của nó nhìn về phía đám người. Do đang đánh nhau nên không ai chú ý, chỉ có nhóm người cô gái da đen thấy được. Nhưng cũng không có rãnh mà đi nhắc nhở đám người đối địch với mình. Bọn họ lặng lẽ rời xa chiến trường một đoạn gần trăm mét.
Yêu thú cua lúc bên trong Yên Sát Chi Địa thì cũng dã khôi phục hai mắt của mình. Vừa thoát khỏi đó thì nó liền nhào tới t·ấn c·ông đám người. Hai cái càng siêu to khổng lồ nện xuống gặt hái sinh mệnh của đám người. Toàn bộ bị nện thành thịt vụn máu văng tung tóe.
Bây giờ mọi người mới ý thức được nguy hiểm, ai cũng hốt hoảng dừng tay liên tục né tránh công kích của yêu thú cua. Nhưng mà tốc độ và sức mạnh của nó qua lớn. Trong thoáng chốc đã g·iết hơn mười người của cả hai bên. Trong khi đánh nhau trước đó chỉ có một người bên phía lão già Trung Quốc bị c·hết và ba bốn người b·ị t·hương.
Nhờ có thanh thánh kiếm Cuồng Chiến và Thiên Phong cản lại nên t·hương v·ong của phe Selene và Garen t·hương v·ong ít hơn. Thêm nữa thương thế của bọn họ cũng được hào quang cầu vòng chữa trị nhanh chóng.
Bên phía đối diện ông lão cũng xuất ra một cái khiên hình mai rùa để cản trở công kích của yêu thú cua. Mặc dù có thể ngăn sát thương của nó nhưng mà dư chấn khi t·ấn c·ông cũng đánh văng đám người.
Lúc này không hai phe không còn đánh nhau mà mọi người đều t·ấn c·ông về hướng con yêu thú cua khổng lồ. Nhưng tất cả đòn t·ấn c·ông đều không thể xuyên qua lớp hình chiếu bảo vệ của nó. Trong khi người bị nó đánh trúng thì không bị đ·ánh c·hết cũng b·ị đ·ánh văng đi.
Cuối cùng lão già đó móc ra một lá bùa vàng vẽ chu sa. Đây là đồ vật bảo mạng của ông ta. Miệng niệm chú ngữ gì đó rồi ông ta hét to:
-Tránh ra…” Sau đó ném lá bùa về phía nó.
“Ầm Ầm”
Tiếng nổ vang lên rung trời, từng tia lửa từ lá bùa nổ tung bắn lên người yêu thú cua. Có người không kịp chạy đi bị cuốn vào thân thể bị tia lửa nướng cháy đen.
Khói bụi bay mù mịt, bầu không khí có chút yên tĩnh trở lại. Lớp bụi chưa tiêu tán đi thì một cái càng cua từ bên trong quơ ra bên ngoài lao thẳng về phía Selene đang đứng bảo vệ trước chỗ bọ ngựa. Thì ra từ sau khi cả hai phe đánh nhau, cô và ba người khác vẫn luôn thủ ở một bên bảo vệ cho bọ ngựa.
Selene không còn Thiên Phong trong tay, mà không thể dùng tay không để đánh nhau với yêu thú cua cho nên cô chỉ còn cách niệm chú tạo ra một cái khiên gió chặn lại đòn t·ấn c·ông của nó. Nhưng khiên gió không thể đỡ được đòn t·ấn c·ông có lực công kích cả tấn của con yêu thú cua được.
Cái càng siêu to khổng lồ đánh xuyên qua lớp khiên gió chạm đến tấm khiên do Anna cầm. Đánh cong cả tấm khiên được rèn bằng thép siêu cứng. Sau đó lực đi không giảm đánh văng cả bốn người cùng với bọ ngựa ra ngoài.
Thiên Phong rời khỏi tay bọ ngựa, hào quang cầu vòng biến mất. Thiên Phong được Selene nhặt lên cầm ở một bên. Đứng song song với cô là Wiliam cầm Cuồng Chiến, cả hai đang hết sức tập trung phòng bị yêu thú cua t·ấn c·ông.
Cô gái phù thủy cùng với hai người bạn cùng trường của mình tập trung hỏa lực cùng nhau hợp xướng đọc lên một câu chú ngữ rất dài. Sau đó cùng nhau giơ đũa phép ra chỉ về phía yêu thú cua.
Một trận văn kì lạ hình tròn màu đỏ, bên trong có nhật nguyệt xoay tròn bao phủ lấy yêu thú cua. Sau đó nó dường như bị trói buộc ở đó không thể di chuyển trong thoáng chốc. Đây là phép thuật cấm kỵ nên sau khi sử dụng cả ba người đều tiêu hao hết năng lượng phép thuật của mình ngã quỵ trên đất.
- Đội trưởng. Chúng ta mau chạy. Nhật Nguyệt Cấm Chú không giữ chân nó được lâu đâu.
Wiliam nghe vậy cũng không dám chần chừ lôi kéo tay Selene định kéo cô đi:
- Công chúa điện hạ, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.
Nhưng mà Selene vung tay anh ta ra không muốn rời đi. Bởi vì bọ ngựa bây giờ đang hôn mê và tỏa ra nhiệt lượng vô cùng lớn, căn bản không có biện pháp mang đi cùng.
- Garen. Anh mau dẫn Alice và mọi người rời đi trước đi. Đợi bọ ngựa tỉnh lại tôi và nó sẽ theo sau.
Mà phía đối diện, phe ông lão người Trung Quốc đã bỏ chạy. Toàn đội hai mươi ba người của họ bây giờ chỉ còn lại sáu người thương tích đầy mình kéo nhau bỏ chạy. Đám người da đen thì đã rời đi từ trước đó rồi, nhờ có trực giác nhạy bén của đội trưởng mà bọn họ là nhóm duy nhất không có người hy sinh.
Dĩ nhiên Wiliam không muốn bỏ Selene lại một mình cho nên hắn thừa lúc Selene không để ý liền đánh cô ngất đi rồi vác lên vai bỏ chạy. Những người khác thấy vậy cùng không nói gì mà kéo lấy những người b·ị t·hương nhanh chóng chạy khỏi nơi này. Đám người bọn họ tổng cộng hai mươi bốn người bây giờ cũng chỉ còn lại tám người. Tại hiện trường lúc này chỉ còn có bọ ngựa với thân hình đỏ hoe tỏa nhiệt và yêu thú cua bị cầm chân ở một bên.
Từng giây trôi qua rất chậm… rất chậm. Bọ ngựa vẫn yên tĩnh nằm ở nơi đó không hề nhút nhích chút nào. Trên cơ thể nó toả ra nhiệt độ khủng kh·iếp. Phía đối diện, yêu thú cua vẫn đang vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc.
Từ lúc bị trói buộc đến lúc này đã trải qua ba mươi giây. Những người khác cũng đã chạy xa mấy trăm mét rồi. Yêu thú cua bắt đầu nhút nhít cơ thể của mình, dường như trói buộc sắp sửa bị mất đi tác dụng.
HẾT CHƯƠNG