Đoạt Hồn Kỳ

Đoạt Hồn Kỳ - Chương 73: Ngộ thương ái đồ




Lúc này chỉ thấy Thanh y sứ giả khẽ phất vạt áo, cũng chẳng biết là y đã dùng thủ pháp gì, thầy trò Độc Ma lập tức cảm thấy hết đau nhức ngay! Thanh y sứ giả cười nói cố che ngượng cho thầy trò Độc Ma, hai thầy trò lúc này biết thân phận đành cúi đầu không ho he gì. Thượng Quan Linh nấp lén bên trên lầu, biết rõ y vung tay để đánh ám khí, không những về cách đánh ám khí nhanh nhẹ tuyệt luân đến thế đã là hiếm thấy, càng lạ hơn nữa là cái phất vạt áo bào, ngang nhiên có thể hút về những ám khí đánh ra! Luyện thế nào mà có thể đến mức điêu luyện ấy kìa?!

Trong lúc chàng Thượng Quan Linh thiệt bên trên đang cau mày suy nghĩ thì chàng Thượng Quan Linh giả bên dưới đã bước ngay lại mặt Liễu Văn và Tả Pháp Thụ. Và chính hai người này lại càng không phục, nhưng nàng Liễu Văn lấy làm lạ tại sao con người như Thượng Quan Linh mà cũng đầu vào dưới trướng của Tỉ Vương và vinh nhiệm chức thủ lãnh trong Ngũ đại sứ giả. Nghĩ vậy Liễu Văn lẳng lơ ghẹo ngay rằng:

- Kìa sứ giả! Dám hỏi trong kỳ Đại Ngũ Trì đó, cây Tiểu Đoạt Hồn Kỳ đã gây thương tích cho sứ giả chỗ nào nhỉ?

Câu hỏi này chẳng qua nhắc đến chuyện cũ của Đại Ngũ Trì, khi Liễu Văn đoạt được Tiểu Đoạt Hồn Kỳ, bỗng cắm mạnh vào lưng Thượng Quan Linh, chàng né nhanh nên bị sướt vào sườn, áo rách và rớm máu, nhắc chuyện cũ này, chẳng qua là muốn bêu xấu Thượng Quan Linh chơi! Lúc này, Thượng Quan Linh thiệt nấp trên lầu cười thầm trong bụng, chàng thầm nhủ: chuyến này cô ả có tinh khôn đến đâu cũng bị lầm to quáng mắt gà rồi. Những câu nói ấy khác nào như đem đàn gảy vào tai trâu. Thượng Quan Linh giả làm sao hiểu được chuyện này! Chàng bất giác cười thầm trong bụng và chăm chú nhìn, chỉ thấy Thanh y sứ giả khéo vờ vẫn cười tỉnh. Cái cười ấy khiến cho nàng Liễu Văn lại như nóng bỗng khắp trong mình, vì lúc này nàng vẫn còn thấy yêu Thượng Quan Linh, thôi thì nàng giở hết các ngọn lẳng của mình để tống tình với Thanh y sứ giả. Lúc này Tả Pháp Thụ khẽ hừ một tiếng lạnh lùng và sửa soạn gây sự...

Nhưng sự kiện lạ lùng đã khiến cho hắn bỏ ngay ý định gây sự của mình. Vì lúc này thấy Thanh y sứ giả ngồi ngay vào chiếc ghế sắt nóng bốc khói ấy mà không hề hấn gì. Chỉ nghe Thanh y sứ giả nói:

- Quê hương của đại sư, vốn ở miền sông Hằng Hà bên Thiên Trúc, và chắc ở ngay trong tịnh xá của rừng Bàn Na Tha? Tôn sư chắc là Minh Quang đại sư, nghe nói vị cao tăng này đã tiên du từ lâu, nhưng đến nay, các môn hạ còn đang lò dò thăm về tin tức hai vị đại sư Tá Pháp Thụ và Hữu Duy Na, nay người chủ trì ngôi tịnh xá Bàn Na Tha là Bảo Nghiêm pháp sư này, chính đại sư cũng đã nhờ tại hạ tìm thăm tin tức của nhị vị. Hà! Hà!...

Câu nói này khác nào như dao đâm vào người Tả Pháp Thụ, vô tình cho tên phiên tăng này biết là bao nhiêu bí mật của y đều đã lọt vào bộ óc của Thanh y sứ giả. Và chính những nhược điểm này mà Tỉ Vương lợi dụng để thao túng tinh thần của nạn nhân.

Lúc này không còn ai có vẻ dị nghị gì đến Thanh y sứ giả nữa. Chỉ thấy Thanh y sứ giả từ từ bước lại phía Bắc kiếm Phổ Côn, Thượng Quan Linh trên lầu bất giác trợn tròn mắt, thầm nghĩ: ma đầu này không biết sẽ uy hiếp và dày vò tinh thần của sư phụ mình đến mức độ nào đây?

Bắc kiếm Phổ Côn rõ thấy Thanh y sứ giả là sư điệt của mình, nhưng ông ta đã nghiễm nhiên khớp vẻ oai phong của Thanh y sứ giả, hai mắt cúp ngay xuống, không dám nhìn ngược lên.

Thanh y sứ giả đứng cách lối hai bước nhìn Bắc kiếm Phổ Côn không ôn hòa mà cũng chẳng uy hiếp.

Bắc kiếm Phổ Côn bỗng lảm nhảm tự hỏi:

- Nam Bút... Nam Bút đệ... giờ đây em ở đâu?...

Dù cho lão đại của nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt bề ngoài có lạnh lùng tàn nhẫn đến đâu đi nữa, nhưng trên thực tế, đối với ba sư đệ đều quan tâm, nhất là đối với sự chót út của Nam Bút, Bắc Kiếm biết sư đệ cùng đi với Thượng Quan Linh, rùng mình biến đi như Đại Thánh trong truyện Tây Du, đã nghiễm nhiên trở thành Thanh y sứ giả! Nhưng Nam Bút đi đâu kìa?

Trước mặt sứ giả thân tín của Tỉ Vương, thế mà Bắc Kiếm vẫn dám tỏ vẻ quan tâm đến sư đệ Nam Bút, khiến cho Thượng Quan Linh thiệt trên lầu vô cùng cảm động...

Dù sao cũng là nhân vật trong Càn Khôn Ngũ Tuyệt, tuy bị lỡ bước vào cạm bẫy địch, nhưng vẫn có lương tri của tình nghĩa huynh đệ. Chính câu hỏi lảm nhảm của Bắc Kiếm cũng là điều muốn biết của Thượng Quan Linh, chàng cố lắng tai theo dõi.

Thanh y sứ giả khẽ mỉm cười rằng:

- Nay ba anh em họ đều ở chung với nhau. Nhưng vì ý kiến của ba người vẫn chưa cải biến, nên Chúa công có lệnh làm sao cố khuyên ba người để hoàn thành sứ mạng trước ngày mùng mười Tết. Và mong ngài cố khuyên họ cho khéo để hoàn tất nhiệm vụ!

Bắc kiếm Phổ Côn sắc mặt trắng như tờ giấy, cung kính lãnh mạng.

Bắc Kiếm nghĩ: thằng sư điệt này quả đã biến đổi quá nhiều, không những không coi sư bá ra gì, mà cả đến Thiên Si Tây Đạo và Đông tăng Túy Đầu Đà sư bá cùng với ân sư Nam Bút đều không còn nể nang gì nữa, đã không xưng hô lễ độ, mà đều xưng tổng quát là ba anh em họ, không những Bắc Kiếm ức vị sư điệt ăn hiếp mình mà hầu hết các tay ma đầu tại sảnh đường, đều cho đây là sự bất kính của hậu bối đối với tiền bối, khiến cho ai nấy căm giận vô cùng. Thượng Quan Linh thiệt lúc này cắn răng nghiến lợi nguyên sẽ thân hành trả thù tên mạo xưng tướng mạo của mình, khiến nỗi thanh danh trong trắng của mình bị phá sản, đáng hổ thay! Chỉ thấy Thanh y sứ giả thình lình quay thân lại, mọi người lại len lét như rắn mùng năm, ai nấy tỏ vẻ sợ sệt vô ngần.

Thanh y sứ giả đưa mắt nhìn tứ hướng và hỏi ngay với Lân vương Cổ Thái Huyền rằng:

- Lão bà bịt mặt sao còn chưa thấy lại kia?

Thượng Quan Linh đang nấp trên này bất giác giật thót mình.

Chỉ nghe tiếng Cổ Thái Huyền bẩm lại:

- Thưa Sứ giả, vừa rồi đã cho người điều tra rồi...

Thượng Quan Linh quýnh người, chàng cho rằng, nếu họ dùng lối truyền tin bằng kim phi xà thần tốc như thế và lại khám phá ra Hắc y sứ giả đã giết lão bà bịt mật, Tra Phong đào tẩu, như vậy thì nguy mất. Thượng Quan Linh lúc này đã biết đích xác, Hắc y sứ giả và Thanh y sứ giả đều là sự hóa trang kín đáo và khéo tuyệt của Tỉ Vương. Đúng như lời của lão bà bịt mật Lỗ Yểu Nương nói, trong số Tứ đại sứ giả ấy chỉ có Lục y sứ giả và Lam y là có người chính cống, còn Tử y và Hắc y là bản thân của Tỉ Vương.

Nào hay trong ngàn sự kín đáo ấy là còn có nửa điều hớ hênh, tưởng đâu Bắc Ưng Lãnh Lạc đã tàn phế và bị nhốt trong hầm bí mật của Bắc Ưng Trang cùng với tên Thượng Quan Linh hấp hối trúng độc chờ chết là yên chuyện! Đâu có thể ngờ Bắc Ưng Lãnh Lạc lại hy sinh tính mạng cho mình để cứu sống Thượng Quan Linh mà tạo nên một lỗ trống hổng to tướng thế này.

Từ Bắc Ưng Lãnh Lạc, Lỗ Yểu Nương, và chính kinh lịch của bản thân mình, Thượng Quan Linh dần dần đã suy đoán ra, kẻ đang đóng vai Thanh y sứ giả ấy, chính là Tỉ Vương. Nhưng chàng vẫn chưa hiểu rõ, tại sao tên Tỉ Vương lại xưng Thượng Quan Linh để đóng vai Thanh y sứ giả?

Phải biết Thượng Quan Linh danh vọng đâu có thể ngang hàng với các bật tiền bối như Lỗ Yểu Nương, Lãnh Lạc... không hiểu Tỉ Vương có dụng ý gì? Nhưng cuộc diện trước mắt đây quả nguy hiểm, không cho chàng nghĩ ngợi vu vơ nhiều!

Tỉ Vương biết chắc chắn Hắc y sứ giả không bao giờ có thể xuất hiện được, nhưng nếu khi nghe tin Cổ Thái Huyền báo lại là Hắc y sứ giả đã xuất hiện, và giết mất lão bà bịt mặt tại vùng sa mạc, như thế chẳng bị lộ tẩy ư? Bây giờ phải lập tức lo kế đối phó!

Chỉ thấy Thanh y sứ giả đã giao lệnh lại cho một tay thân cận, vạt áo bào nhoáng lên, chuẩn bị rời ngay đại sảnh. Thượng Quan Linh trên này hấp tấp tính theo dõi, nhưng khốn nỗi mình đang ở trên lầu, dưới lầu toàn các cao thủ, nếu sơ suất để lộ tung tích thêm rầy rà, chàng hối hả quay thân, tính xuống lầu lo theo dõi. Và ngay trong lúc lúng túng ấy, tung tích của Thanh y sứ giả đã biến dạng mất. Thượng Quan Linh cuống lên chẳng cần suy nghĩ gì, chàng bước sâu thêm vào ngôi miếu tự. Loanh quanh một chập, đến một chỗ tương đối vắng, bổng nghe có tiếng quen quen thì thầm với nhau, Thượng Quan Linh mừng thầm.

Thì ra chính là âm thanh của Thanh y sứ giả! Thượng Quan Linh vội rón rén bước ngay lại gần phòng, bên trong có tiếng truyền ra rằng:

- Pháp giá của Thiên hậu Nương Nương phải chăng đã đến trong miếu?

Hình như tiếng của Lân vương Cổ Thái Huyền rằng:

- Dạ thưa đã đến. Chúa công cần xem xét không?

Quả nhiên Thượng Quan Linh đã đoán trúng, người Thanh y sứ giả mà đội lốt Thượng Quan Linh chính là bản thân của Tỉ Vương vì từ trong cách xưng hô Chúa công của Cổ Thái Huyền ấy đã chứng minh rõ ràng! Một tiếng cười nhẹ nhàng từ trong phòng vọng ra. Âm ty tú tài Trần Thân cười rằng:

- Quả là người đẹp nghiêng trời ngửa nước, hèn gì Chúa công cũng phải mê mẩn, nhưng bản sứ giả cảm thấy có hai điều hơi khó khăn, một là vào ngày mùng mười Tết này có cuộc lễ thịnh soạn linh đình như thế liệu nàng có thể sợ mà ngất đi không? Thứ hai, nếu mặt thật của nàng lộ ra, liệu có làm rúng động các người có mặt trong buổi lễ, chẳng hạn như Trưởng nữ Thanh Thông Bang Liễu Văn...

Thượng Quan Linh giật thót mình. Trời ơi! Không lẽ là nàng thật đó sao? Trong lòng rối quýnh, càng đâm chăm chú theo dõi câu chuyện, nhưng nghe Thanh y sứ giả khẽ tiếng rằng:

- Trần Thân! Trong hai điểm mà ngươi đã nghi ngờ ấy ta đã nghĩ tới từ trước, và đã sẵn sàng chuẩn bị hết rồi, khỏi cần phải lo...

Cổ Thái Huyền tâng bốc rằng:

- Chúa công xưa nay hành sự châu đáo, thần cơ tài tình, bọn tôi làm sao so sánh cho bằng... Chúa công? Có cần bảo Pháp Đô đem nàng vào đây để giải nỗi lòng tương tư của Chúa công...

Thanh y sứ giả nhẹ cười rằng:

- Thôi cũng được! Vậy Thái Huyền hãy đi nói cho Pháp Đô hay, khi pháp giá của Nương Nương vào thánh điện, tạt ngang đây, hãy cuốn ngay mành mành lên, chúng ta hãy ở trong phòng này xem được rồi, trước sau gì cũng chỉ còn có ba ngày, cần gì phải hấp tấp vội vã trong lúc này!

Cổ Thái Huyền hấp tấp lãnh mạng đi ngay; lúc này trời đã vào buổi hoàng hôn, ngôi chùa to lớn đã bắt đầu chìm dần vào cảnh âm u. Thượng Quan Linh nấp nơi bóng tối nên không bị phát giác.

Chờ đâu một lúc, xa xa có tiếng bánh xe chuyển bánh Thượng Quan Linh hồi hộp chờ đợi, chăm chú theo dõi! Dần dần xe đã đến gần, khi tạt qua cửa phòng, mành mành được vén lên, trong xe một mỹ nhân tuyệt sắc buồn rầu ngồi trong. Thượng Quan Linh khi nhận rõ người đẹp trong xe, cơn tức giận nổi ngay trong lòng, chàng cảm thấy trời đất quay đất ngửa tối tăm mặt mày.

Chàng cố trấn tĩnh tinh thần, thầm nhủ lòng: Liễu Mi em ơi! Mong em chớ có hoang mang hoảng sợ! Ngu huynh đã đến đây. Trước sau gì cũng liều mạng để cứu em thoát hiểm... cầu chúc em yên tâm... Chàng hấp tấp lén theo ngay xe, Thượng Quan Linh hết sức cẩn thận đề phòng ba tên ma đầu, trong phòng là Tỉ Vương, Lân vương Cổ Thái Huyền, âm ty tú tài Trần Thân. May là phía sau xe Nương Nương ấy có khá nhiều tăng lữ và tục nhân theo sau. Thượng Quan Linh cũng lén nhập ngay vào bọn sau xe này, không ai phát giác. Sau khi đã được một chặp, pháp giá của Thiên Hậu đến ngay một ngôi nhà lớn rộng âm u, Thượng Quan Linh liếc nhìn một lượt, không thấy Tỉ Vương, Cổ Thái Huyền và Trần Thân theo, ở đây ngoại trừ đám tăng lữ và tục nhân theo phía sau xe ra, đằng trước pháp giá có một Lạt ma tăng cao lớn, và bốn Lạt ma khác theo hộ giá, cộng thêm bốn thiếu nữ Mông Cổ theo hầu.

Chàng nghĩ: lúc này không ra tay còn đợi đến chừng nào? Chàng tung vọt mình lại phía trước xe, một tay kéo ngay ngựa đang đi lại, tay kia bung ngay rèm xe cất tiếng gọi:

- Liễu Mi em!...

Cỗ xe pháp giá của Thiên Hậu Nương Nương do ba ngựa kéo, lúc này làm sao chịu nổi thần lực của Thượng Quan Linh, cỗ xe ngừng ngay lại và ngựa kêu hí vang lên.

Đồng thời cả bốn tên thiếu nữ Mông Cổ cũng hét rú lên vì kinh hoảng, bốn tên Lạt ma hộ giá lập tức ra tay, hai tên gần nhất giơ ngay tay hộ pháp, chụp ngay sau lưng Thượng Quan Linh...

Thượng Quan Linh cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại tay mặt hắn túm chặt ngựa, tay trái vung ra đằng sau, hai tên Lạt ma giận quát lên một tiếng, thế đánh mới phát ra được một nửa, toàn thân đã bị chưởng lực của đối phương đánh bay bạt luôn. Thượng Quan Linh lại lên tiếng gọi:

- Liễu Mi em! Em! Ngu huynh đã đón đây! Em! Sao thế em?

Chàng chỉ thấy thiếu nữ toàn thân y phục lộng lẫy, trên đầu vai phủ đầy các dây châu báu, ngọc ngà lòa mắt.

Thượng Quan Linh vừa tính nhảy lên xe, hai cây thiền trượng đồng thời bửa tới phía eo của chàng, mặc dù đánh trúng mà Thượng Quan Linh vẫn trơ trơ không hề hấn gì! Hai tên ma đầu lại cứu giá ấy, lúc này thấy sự việc xảy ra quái lạ, chúng tưởng hai cây thiền trượng sắc bén, thế nào cũng gây nên cảnh máu loang thiền điện, hoặc tiếng thét ghê rợn vang lên, nào hay xảy ra ngoài dự đoán của chúng, khách lạ không khác nào một bóng ma, ngang nhiên không bị một thương tích gì! Hai tên Lạt ma giật mình bỏ luôn thiền trượng, hai người bốn tay, chia nhau ôm ngay hai chân của Thượng Quan Lỉnh tính kéo ngay chàng xuống. Thượng Quan Linh đã bị kéo xuống một nửa, nhưng chàng như vẫn chưa hề phát giác, mắt vẫn chăm chú vào xe để nhìn một dung nhan tuyệt thế, chỉ thấy đôi mắt của thứ nữ Thanh Thông là Liễu Mi lúc này bám chặt, trông nàng không khác nào như một pho tượng bồ tát oai nghiêm bằng ngọc. Thượng Quan Linh hoảng người vì sự im lặng quái gở của người yêu, chàng đâm nghi, không lẽ đã bị điểm huyệt hay đã bị độc thủ của Tỉ Vương, mà phải uống phải chất độc gì chăng? Chàng rối trí, bèn tính bồn ngay nàng rời khỏi đây đã. Chợt chàng cảm thấy nửa thân phía dưới mình đã có sức trì nặng, thì ra hai tên bị chưởng đánh bay ấy, lúc này cũng vào hùa cùng hai đồng bọn lại níu kéo kịch liệt. Thượng Quan Linh quát lên một tiếng, nửa thân trên không động đậy, hai chân hất tung mạnh ra, trong bốn tên Lạt ma, có hai tên biết chuyện đã vội buông tay, còn hai tên kia lại liều chết như ôm cột nhà sắp đổ, nhưng làm sao chịu nổi ngọn đá thần lực ấy, chỉ thấy hai tên ấy không khác gì hai trái cầu bị đá tung đi!

Cảnh náo động vang lên phía sau xe, bọn người cả tăng lẫn tục ầm ầm rút binh khí bủa vây tới. Thượng Quan Linh đang lo về người yêu, thấy đám người này đến quấy phá mình, chàng nổi giận, tung ngay người xuống xe, quyền cước lung tung đánh túi bụi! Chớp mắt chưởng phong ào ào khắp xung quanh, kình lực mạnh tuyệt luân, đám người vây đánh ấy binh đao bị bật văng, tiếng kinh tiếng hoảng vang liên hồi, ai nấy lo lui ngay thế để liệu kế đánh lại. Thượng Quan Linh chỉ ngại những tiếng kêu thét ấy sẽ kinh động đến Tỉ Vương, Cổ Thái Huyền, Trần Thân thì càng thêm rầy rà chàng bèn ra tay đánh nặng đòn, hy vọng thoát đám người trước mặt, cứu Liễu Mi và rời ngay nơi này.

Chớp mắt thần lực ào ào bửa ra, oai phong lẫm liệt, bốn tên Lạt ma và đám người tăng tục ấy đâu phải là địch thủ của Thượng Quan Linh, lúc này trông chàng không khác nào như cọp lọt vào đàn dê non. Đám người thi nhau ngã. Nhưng đám người này đã bị oai lực của Tỉ Vương ăn sâu trong óc, mặc dù thấy thua và có thể bị mất mạng ngay trước mắt đây, cũng không dám ngang nhiên bỏ chạy. Họ chỉ còn nước vừa lo chống cự vừa lo la hét để hy vọng cầu viện binh tới.

Thượng Quan Linh nổi khùng, nên ra tay nặng đòn thêm. Mắt thấy sắp sửa toàn thắng, vừa tính phi thân lên xe để cứu người yêu. Thình lình phía xa có tiếng lạnh lùng quát rằng:

- Hãy giang ra hết, để bần tăng tiếp hầu với vị cao nhân quí khách này xem!

Tiếng nói oang oang như chuông đồng rền, nghe qua đủ biết, công lực người này không phải hạng xoàng xĩnh gì. Chính người này là vị Lạt ma cao lớn đang lãnh đạo cuộc pháp giá của Thiên Hậu Nương Nương, chắc người này là Pháp Đô đây, nhưng quái lạ! Từ lúc Thượng Quan Linh ra tay giao tranh với đám người hộ giá ấy, vị Pháp Đô này đứng khoanh tay nhìn, không hề ra tay ngăn đỡ, mãi đến lúc mọi người thua hết, y mới đứng ra tiếp đòn!

Câu nói của Pháp Đô lúc này chẳng khác gì lệnh Hoàng ân đại xá của bực vua, mọi người mừng rối và lui rạp ngay hết. Pháp Đô nhảy vọt ngay lại quát lệnh, mọi người hấp tấp ra roi cho ngựa tiến. Thượng Quan Linh cả giận, bung người vọt theo xe. Vị đại Lạt ma Pháp Đô đã chận ngay trước mặt, lạnh lùng cười, chợt phát ra một chưởng, một ngọn kình phong bắn thẳng và ép sang phía chàng. Đồng thời lên tiếng hỏi:

- Bần tăng Pháp Đô, dám hỏi tôn giá là ai? Sao dám ngang nhiên chặn giá cướp đoạt Thiên Hậu Nương Nương như thế?

Thượng Quan Linh vừa cuống vừa giận, không thèm trả lời vung chưởng phạt ngay ra; chàng cũng thừa biết tên đại Lạt ma là người chủ chốt của nhóm người hộ giá này, đâu dám chểnh mảng, dùng ngay sáu phần chân lực, chuẩn bị ép lùi đối thủ, rồi sẽ quăng mình đuổi theo pháp giá.

Nào hay vị đại Lạt ma Pháp Đô quả là tay cừ, ngang nhiên vung chưởng đón tiếp, chỉ nghe đến pắc một tiếng vang lên, hai ngọn kình lực tiếp giao, Thượng Quan Linh hơi bị nhoáng mình, giật mình về công lực của Pháp Đô, mắt thấy xa giá Nương Nương đã vào trong ngôi nhà lớn, lòng dạ cuống lên, không màng giao đấu với địch nữa, chàng tính tung mình đuổi theo. Thân hình của Pháp Đô linh động tuyệt vời, chỉ nhoáng mắt đã chắn ngay lối tiến của Thượng Quan Linh, hét rằng:

- Nếu thí chủ không chịu nói rõ nguyên do, dù bần tăng có bất tài, cũng dám to gan ngăn ngay sự tiến bước của thí chủ lại!

Thượng Quan Linh đành bị dồn vào thế liều, khẽ hừ một tiếng bước tới nửa bước, hai cánh tay vẽ hẳn hai vòng bán cung, thình lình quát lớn:

- Ai dám ngăn cản bước tiến của ta!

Nhanh như điện trời nhoáng, song chưởng từ ngực đẩy mạnh ra, chưởng phong ào ào, Pháp Đô lật đật vung chưởng chống đỡ, tà áo cà sa trên mình bay tung phất phới. Chỉ nghe Pháp Đô lớn tiếng khen:

- Công lực khá lắm!

Dứt tiếng khen, một ngọn kỳ hiểm được đánh ra, ào một tiếng, hai ống tay áo cà sa cuồn cuộn lên, nhắm ngay song nhãn (đôi mắt) của Thượng Quan Linh đánh tới.

Chàng không dám chểnh mảng, quát lên một tiếng, song chưởng vung ra chàng không tránh mà lại nghênh tiếp đón, biến chưởng xòe thành trảo, đồng thời ra tay chớp nhoáng, một tay chụp ngay ống tay áo của Pháp Đô, tay kia đấm mạnh ngay sang phía mặt địch thủ. Ống tay áo của Pháp Đô, xem ra khó lòng tránh khỏi ngọn bắt bằng trảo của Thượng Quan Linh, nếu bị chụp trúng, thế nào cũng bị rách soạt áo cà sa. Nào hay sự kiện xảy ra quá bất ngờ, chỉ thấy vạt ống áo của Pháp Đô vụt từ thế đang duổi thẳng ấy đột ngột biến lượn sang hình rắn uốn khúc vọt ngay khỏi bàn tay của Thượng Quan Linh và quẹt ngang ngay tới phía Kỳ môn trọng huyệt trên ngực chàng. Đồng thời, ống tay áo nọ cũng đã đụng ngay đến chưởng bên trái của Thượng Quan Linh.

Thượng Quan Linh kinh hoàng không biết giở đòn ra sao, đành ấm ức khẽ hừ lên một tiếng vèo thân né tránh...

Hai bàn tay như cự linh chưởng của Pháp Đô đã từ trong hai ống tay áo cà sa thò ngay ra, và luân phiên đánh tới tấp, khí thế dũng mãnh tuyệt luân, ngăn chặn lối thoát của Thượng Quan Linh, khiến chàng không sao rút được nửa bước! Mắt thấy pháp xa đã gần khuất dạng, trong lòng rối quýnh, ức giận, bị thương vì mình không sao cứu kịp người yêu bị nạn, trong trạng thái giữa giận và ức ấy chàng bắt liều đánh túi bụi, ra tay đều là những ngọn đòn sát thủ cả! Sau năm hiệp chớp nhoáng, chàng nếm ngay phần ưu thế về mình, lúc này thấy vị tăng Lạt ma Pháp Đô bị trùm kín trong những chưởng phong tới tấp của Thượng Quan Linh, chỉ còn nước đỡ mà không còn thế công hãm như trước!

Thượng Quan Linh đã phát hết công lực bình sinh của mình và đem hết những gì đã học được trên Ngao Sơn ra áp dụng, chàng sực nhớ đến ngọn Phân Hoa Phất Liễu (rẽ hoa khoát cành liễu) của sư bá Đông tăng Túy Đầu Đả đã truyền dạy, chưởng và quyền nhập một đánh ra! Chỉ thấy toàn thân chàng phất phơ như gió thổi cành liễu trông lại tựa hồ như chàng say ma men hết đảo phía Đông lại nghiêng hướng Tây, bên đấm bên quạt, thoạt nhìn vào, tưởng đâu là lối đánh bừa bãi vô chưởng pháp, nhưng thực ra là một lối đánh biến ảo vô cùng tận, vừa bí hiểm vừa tuyệt luân, chỉ nháy mắt đã khiến cho vị đại Lạt ma Pháp Đô lúng túng tay chân, đầu óc rối loạn! Chỉ nghe Pháp Đô vừa cố đỡ đòn vừa lên tiếng.

- Xin thí chủ hãy nương tay và cho biết danh tánh và chủ ý của cuộc viếng thăm này.

Thượng Quan Linh không thèm trả lời, chàng nghĩ đã là địch thủ với nhau, nói làm gì cho tốn hơi. Ỷ ngay kỳ công của Tuyết bi tiên hoa, không né không tránh, tiến đánh bừa vào địch, mình có chịu mấy đòn cũng chẳng ăn nhằm gì, nhưng nếu hễ địch trúng một đòn của mình, lập tức ngã lăn quay ra ngay.

Chưởng vung ồ ạt, nhoáng mắt lại trên mười hiệp, thình lình một tiếng quát oai của Thượng Quan Linh vang lên, song chường vung ra đẩy mạnh ngay vào địch. Ngọn đòn này của chàng tuy lợi hại, nhưng cửa ngực của chàng lúc này vô cùng trống rỗng, Pháp Đô lạt ma thấy ngay cơ hội ngàn năm có một thuở, phần lại Pháp Đô cũng hết lối tránh né, bèn chụp ngay cơ hội, thình lình đánh thốc song chưởng vào ngực đối phương, nhưng quái lạ Thượng Quan Linh không hề né thân hay gỡ đòn, chợt Pháp Đô biết mình bị mắc bẫy địch, tính thu thế biến ngay lối đánh, nhưng đã trễ. Chỉ nghe một tiếng Bùng vang lên, đôi chưởng hộ pháp của Pháp Đô đã đánh trúng vào ngực của Thượng Quan Linh, và cũng trong lúc tóe lửa ấy, bả vai mình cũng bị Thượng Quan Linh bửa mạnh hai đấm như trời giáng.

Sau khi đôi bên đều trúng đòn, Thượng Quan Linh vẫn trơ trơ như tượng đá, riêng phần Pháp Đô đã hự lên một tiếng trầm nặng, toàn thân loạng choạng lùi ngay vài bước và ngồi bịch ngay xuống, mặt dầu Thượng Quan Linh không nỡ giết, chàng tung ngay mình nhảy vọt qua đầu Pháp Đô, lao nhanh vào ngôi đại điện nguy nga sắp chìm trong cảnh tối.

Khi vào đến trong điện, trên giá xa đã mất dạng Liễu Mi, trong điện đèn đuốc sáng trưng, khá nhiều tăng lữ đang làm lễ bái Phật.

Nghe thoảng tiếng gió, mọi người trong điện quay nhìn, thấy Thượng Quan Linh đang đứng ngang nhiên nơi cửa điện, trong đại điện lập tức hỗn loạn có người lớn tiếng:

- Chính hắn! Mau bắt ngay lại!

Chớp mắt đã có vài tên Lạt ma nhảy bổ ngay lại, Thượng Quan Linh không muốn giao tranh với họ, chàng quay mình bỏ chạy. May nhờ ngôi Phật tự ở đây nguy nga rộng lớn, đình đài lầu các nhan nhản, lúc này trời chập choạng tối, chẳng mấy chốc, Thượng Quan Linh đã thoát khỏi cuộc truy nã của đám tăng của Lạt ma. Chàng chạy đến một nơi vắng hoang, tìm thử xem có cách gì để đối phó?! Bỗng chàng sực nhớ đến, rõ khờ quá, sao mình không xuất hiện với danh phận Hắc y sứ giả của Bắc Ưng Lãnh Lạc để ép chúng giao ngay Liễu Mi và sư phụ cùng sư bá? Tuy lúc này tên Tỉ Vương đã đề phòng và đang lo điều tra tin tức về lão bà bịt mặt, nhưng theo Thượng Quan Linh phỏng đoán, chắc y còn chưa nhận được báo cáo, nay mình vẫn có thể thử xem thời vận may mắn của mình. Nghĩ vậy, Thượng Quan Linh bèn giở ngay khăn bịt đầu và khăn che mặt, cởi ngay chiếc áo da, rút ngay ngọn binh khí ưng trảo liêm cầm tay, sửa soạn chắc lại Kỳ lân bảo đới nơi cổ. Lúc này chàng đã nghiễm nhiên trở thành một Hắc y sứ giả oai hách, chàng khẽ hít một hơi dài để định lại tinh thần, xong ung dung nhấc chân bước di mạnh bạo! Chàng quay về nơi giao đấu với Lạt ma Pháp Đô vừa rồi, không thấy vị tăng nhân hộ pháp này đâu nữa! Chàng lại quay bước vào trong đại điện!

Vừa đến tiền điện, hai tên Lạt ma cầm đuốc chạy phăng phăng ngay lại.

Thượng Quan Linh quát lên một tiếng:

- Đứng im!

Hai tên hốt hoảng đứng ngay lại, cả hai cùng đồng thanh hỏi:

- Ai vậy?

Thượng Quan Linh lại quát:

- Rõ quân đui mù. Đến ta mà không nhận ra sao?

Nghe tiếng quát lạnh người rợn da gà, cả hai tên lạt ma run rẩy giơ đuốc để xem cho rõ, nhưng cả hai hoảng vía, lùi và quì mọp ngay xuống đất rằng:

- Bọn nô bộc không biết là đại giá của Hắc y sứ giả đến, tội đáng chết! Đáng chết!

Thượng Quan Linh yên bụng, lên tiếng gắt nhẹ nhàng:

- Đứng dậy!... Chúa công có lệnh cho ta đến đây hộ giá Nương Nương, ta mới tới, chưa biết Thiên Hậu Nương Nương nay đâu, vậy hãy mau đưa ta lại đó cho khỏi mất thì giờ!

Hai tên Lạt ma trả lời ngay rằng:

- Dạ bẩm sứ giả, nay Thiên Hậu Nương Nương đang ở trong thánh điện và do nhóm hộ vệ Pháp Đô trông chừng công việc hộ giá, nhưng mật đạo vào trong điện ấy đã bị phong toả, bọn nô bộc đây không có chìa khóa...

Thượng Quan Linh chợt lại nghĩ ra một kế hoạch, chàng đổi sang vấn đề khác rằng:

- Thôi được, đã có Pháp Đô hộ vệ, ta đi thăm chậm chút cũng không ngại gì, nhưng còn ba nhân vật trong nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt nay giam cầm tại đâu, đưa ngay ta lại tuần tra kỹ càng một lượt xem sao!

Hai tên Lạt ma đưa mắt nhìn nhau, giơ ngay đuốc lửa đi trước dẫn dường. Lúc này Thượng Quan Linh suy tính ngầm trong bụng, Liễu Mi ít nhất cũng đến mùng mười mới đem ra làm lễ tế thần, vậy giờ đây chưa có gì gọi là nguy hiểm, chẳng thà lúc này nên nghĩ cách cứu thoát sư phụ và hai sư bá thoát hiểm trước, xong sẽ hợp sức của bốn người có lẽ dễ hành sự hơn.

Thượng Quan Linh theo hai tên Lạt ma đi quanh co mãi, không biết đã đi được bao xa, nhưng khi ra bằng một cửa bên hông, đã thấy cách xa hẳn ngôi đại miếu, chàng không dám lơ đểnh, suốt dọc đường, chàng cố thầm nhớ lối đã đi qua, khi đến trước một ngọn núi, thấy một cánh rừng xuất hiện trước mắt, xuyên qua cánh rừng, thấy ánh sáng ẩn hiện lập lòe, thì ra là một ngôi nhà tranh được cất sát ngay cạnh núi. Hai tên Lạt ma ngừng bước lại. Thượng Quan Linh ra dấu cho hai người ra về, trong lòng chàng lúc này không khỏi hồi hộp, đứng im một chặp để định thần xong, chàng mới quyết tâm đẩy cửa vào. Bên trong, một tên đại hán thình lình đẩy cửa đứng dậy.

Thượng Quan Linh biết ngay đại hán là một trong. nhóm quần ma vừa rồi là Dực Đông Biện Trang Hổ. Chỉ thấy Biện Trang Hổ cung kính rằng:

- Tưởng ai, hóa ra là sứ giả ngài đã đến! Hà! Hà!... vừa rồi Thanh y sứ giả xuất hiện, ai nấy đều ngờ đâu Hắc y sứ giả và Tử y sứ giả chuyến này không đến! Nào hay giờ này ngài đã đến!

Thượng Quan Linh rằng:

- Cuộc thịnh hội của Bách Linh Miếu, vốn là đại lễ khai đàn lập giáo của chúng mình, ai mà không mong lại dự cho thêm long trọng!

Vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào Biện Trang Hổ, Biện Trang Hổ vội tươi cười nói:

- Vừa rồi tại hạ nhận lệnh của Lam y sứ giả, ở đây canh gác ba tên nhân vật của Càn Khôn Ngũ Tuyệt! Vì những anh em ở đây đều đã được điều động về miếu tự lo công việc khác cả...

Thượng Quan Linh nghi ngờ, ngôi nhà tranh nho nhỏ này, trừ những bàn ghế và dụng cụ đơn giản ra, không có gì khác lạ thêm, không hiểu thầy mình và hai vị sư bá bị giam cầm nơi đâu, chàng bèn hờ hững nói rằng:

- Thanh y sứ giả đã cho ta hay, có người đây canh gác cũng vững rồi, nhưng chúng ta cũng nên đi tuần tra xem sao.

Biện Trang Hổ được Hắc y sứ giả cho nước ngọt, mừng như mở cờ trong bụng, vội hớt hải lấy ngay ra một xâu chìa khóa, bước ngay lại một chiếc tủ trong nhà tranh, thò ngay chìa vào mở cửa tủ.

Ồ! Sau khi cửa tủ mở, thì ra bên trong là một đường hầm, Thượng Quan Linh biết ngay đây là mật thất được xây cất trong lòng núi, dùng để giam giữ các tội phạm, chàng để ý nhớ kỹ hình dáng chiếc chìa khóa, rồi lên tiếng rằng:

- Phiền ngươi đi trước cho!

Biện Trang Hổ lật đật thắp đuốc dẫn đường đi trước, không bao lâu, trước mặt đã hiện ra một thạch thất, trên vách thạch thất, có ánh sáng lập lòe và chiếu rõ ba người bên trong, chính thầy mình Nam Bút đang ngồi như nhập định, sư bá Đông Tăng đang ôm bầu rượu ngủ say và tiếng ngáy khò khò, một vị nữa đang ngồi như suy tư, vì chỉ thấy lưng, nhưng Thượng Quan Linh đoán chắc là sư bá Tây đạo Thiên Si.

Lúc này Biện Trang Hổ khẽ tiếng nói với Thượng Quan Linh rằng:

- Ba người này kỳ quái lắm, mỗi người có một đặc điểm cá tính riêng, Thiên Si đạo trưởng suốt ngày ngồi ỳ như suy tư, còn Túy Đầu Đà là ma men, hễ có rượu vào là yên chuyện, chỉ riêng có Nam bút Gia Cát Dật là kỳ quái nhất, và cũng chẳng ai dám trêu ghẹo đến quái tiên sinh này!

Lúc này Thượng Quan Linh nào còn nghe gì đến lời nói của Biện Trang Hổ đâu, chàng chăm chú nhìn vào các song sắt, biết ngay các song sắt ấy thế nào cũng có chuyện lạ lùng bên trong, còn không làm sao có thể giữ nổi ba nhân vật cao thủ của Càn Khôn Ngũ Tuyệt như thế. Chùm chìa khóa này đang ở trong tay Biện Trang Hổ, nên lợi dụng ngay, nghĩ vậy bèn nói:

- Biện Trang Hổ, ngươi hãy mở ngay song cửa này đi!

Biện Trang Hổ tưởng đâu mình lãng tai nghe nhầm, nghi ngờ hỏi lại:

- Sứ giả muốn mở ngay Nhuyễn kim lao (loại cửa lao bàng sắt dẻo dai) ra sao?

Quả nhiên Thượng Quan Linh đã đoán trúng, thì ra loại song sắt ở đây gọi là Nhuyễn kim, hèn gì cố thể giam giữ nổi nhân vật của Càn Khôn Ngũ Tuyệt và từ trong câu hỏi ngạc nhiên của Biện Trang Hổ, Thượng quan Linh biết ngay hắn kinh hãi sợ sệt, lỡ ra ba nhân vật trong đây bị sẩy thoát ra, hậu quả thật không thể nào tưởng tượng nổi!

Thượng Quan Linh lên tiếng gắt gỏng:

- Hừ! Bộ chưa nghe rõ lời ta sao? Ta muốn mở ngay cửa này ra!

Biện Trang Hổ lật đật lo mở, bụng nghĩ thầm, công lực của Hắc y sứ giả tuyệt cao, chắc là có gì đây, hơn nữa có người ta lo anh lo làm gì? Lựa ngay ra một chìa và trèo ngay lên vách cách xa chỗ đứng vài thước, thò vào một lỗ nhỏ để mở. Thượng Quan Linh thấy vậy càng lạ, ra lỗ khóa không nằm ngay song sắt, có lẽ đề phòng tù nhân cướp chìa trong lúc mở nên mới đặt khóa ở nơi xa như thế!

Lúc này ba nhân vật bên trong đã bị kinh động, ai nấy ngửng đầu lên nhìn!

Nhưng Nam Bút làm sao mà nhận nổi Hắc y sứ giả đây là học trò của mình Thượng Quan Linh!? Chỉ nghe Nam Bút lạnh lùng cười rằng:

- Hà! Hà!... Tỉ Vương, gió nào đã thổi ngươi lại đây vậy!

Câu nói này không khiến cho Hắc y sứ giả giật mình, trái lại đã khiến cho Dực Đông Biện Trang Hổ giật bắn người, hắn ngờ đâu Hắc y sứ giả đây chính là Chúa công Tỉ Vương và hiện lại đứng ngay bên cạnh mình đây, chùm chìa khóa trên tay đã rớt ngay xuống đất từ lúc giật mình. Thượng Quan Linh lạnh lùng hừ một tiếng, Biện Trang Hổ vội lượm ngay lên và lật đật tra vào lỗ trên vách. Nào hay phía sau vù đến một tiếng gió, Biện Trang Hổ có nằm mơ cũng không thể nào ngờ rằng vị Chúa công lại ra tay đối với mình như thế, chẳng kêu được một tiếng nào, hôn mê huyệt đã bị điểm, lăn đùng ra mặt đất.

Cả ba nhân vật Càn Khôn Ngũ Tuyệt đều kinh ngạc việc lạ xảy ra trước mắt, Nam Bút mỉa mai rằng:

- Tỉ Vương! Kể ra nhà ngươi không được chính đáng quang minh chút nào, người ta chỉ là chó săn của ngươi, sao lại đang tay làm như thế?

Thượng Quan Linh không nói gì, xoay ngay một vòng chìa khóa soẹt... một tiếng lớn, lưới song sắt vọt hẳn lên năm thước. Ba nhân vật Càn Khôn không thể nào tin được Tỉ Vương thân hành đến mật thất, ra tay điểm huyệt Biện Trang Hổ, lại mở cửa nhuyễn kim lao!

Thiên Si Tây Đạo ngửng ngay đầu tóc bù xù của mình hỏi:

- Tỉ Vương! Người tính làm gì vậy?

Thượng Quan Linh thấy sư bá và sư phụ đang vô cùng khẩn trương, trong lòng đâm ra thương cảm, đang tính đưa tay gỡ ngay mặt nạ của Bắc Ưng Lãnh Lạc cho ba vị tiền bối reo mừng.

Nào hay sư bá Đông tăng Túy Đầu Đà lớn tiếng quát: xông bừa ra mau!...

Toàn thân Đông Tăng loạng choạng như người say ào bừa ra ngoài song cửa như con mãnh hổ, chẳng nói ất giáp gì ào một tiếng bửa ngay một chưởng vào hậu não Thượng Quan Linh! Thượng Quan Linh tránh không kịp vội lớn tiếng:

- Sư bá hãy khoan!

Ngọn võ tuyệt kỹ Phân Hoa Phất Liễu của Đông tăng Túy Đầu Đà đánh ra với tất cả công lực của mình, bởi vì đối phương đây là đại ma đầu Tỉ Vương ma quân, không thể nào coi thường được. Thượng Quan Linh tuy nhờ công hiệu của Tuyết bi tiên hoa nên không bị mất mạng trong ngọn đòn này, nhưng trước ngực đã cảm thấy bị chấn động mạnh, khí huyết rạo rực, trong tạng phủ đã đau nhói từng cơn. Khổ nỗi ba vị tiền bối lại không nghe rõ tiếng kêu của chàng. Lúc này Đông tăng Túy Đầu Đà thấy đánh trúng một đòn kinh khủng như thế, mà địch thủ vẫn ngang nhiên không ngã và hề hấn gì, bất giác ngẩn người trợn mắt, rồi lớn tiếng:

- Hừ! Tỉ Vương kể ra ngươi cũng giỏi đấy! - Dứt lời Đông Tăng quay sang Tây Đạo và Nam Bút nói tiếp: - Kìa, lão Nhị và lão Tứ, còn chần chờ gì mà không ra tay dẹp dọn tên ma đầu này cho rồi!

Thượng Quan Linh lúc đau quá, nói không lên lời, chàng cố chịu đau, và giơ tay ra dấu đừng đánh vội!

Nào hay chàng vừa giơ tay lên, phía trong lao, Tây đạo Thiên Si lập tức hiểu lầm ý, cùng với Nam Bút song song nhảy vọt ra ngoài, tiếng Tây đạo Thiên Si quát lớn:

- Hãy cố gắng sát cánh với nhau để đối phó với tên đại ma đầu này, không cần phải kiêng nể gì đạo nghĩa qui luật giang hồ với những hạng ma đầu tàn ác số một này làm gì! Cứ việc thẳng tay!

Thượng Quan Linh quýnh lên muốn biện bạch rõ, nhưng ác cái hai vị cao thủ lúc này đã đỏ ngầu mắt, ra tay nhanh như chớp, toàn những thế vừa hiểm vừa ác vừa dữ, đều nhắm các nơi trọng yếu của địch chiếu cố! Thế là cả ba tay tổ của nhóm Càn Khôn Ngũ Tuyệt, mạnh ai nấy giở hết tuyệt kỹ của mình ra: Nam Bút tuy đánh ngọn Đinh Giáp Khai Sơn khí thế ào ào, lập tức oai thế hiện khắp một vùng, Đông Tăng bửa đánh với ngọn Phân Hoa Phất Liễu, vừa cố đánh lén địch trong lúc gặp sơ hở của địch; Tây đạo Thiên Si vốn giỏi nhất về ngọn khinh công trong nhóm Càn Khôn, lúc này lo thủ giữ một hướng, thân hình nhoáng động lanh lẹ tuyệt vời, luôn luôn chủ động với thế đánh!

Thượng Quan Linh tính lên tiếng biện bạch, nhưng ác nỗi trong ngực đau nhói, không sao thốt ra tiếng. Trong lòng cuống và hoảng, nhưng thấy hai sư bá và sư phụ vây khốn chặt chẽ như thế, đâu có thì giờ để tĩnh dường hồi sức lại, và cả ba vị tiền bối bấy lâu đã căm giận Tỉ Vương, lúc này gặp dịp tiêu diệt đại ma đầu, đời nào họ chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở ấy. Phần vì Thượng quan Linh chỉ lo giữ thân mà không trả đòn, nên ba vị tiền bối càng được thể bạo gan đánh bừa, lúc này ai nấy lo giở hết ngọn tuyệt học bình sinh của mình ra, từ lối đánh đến phần công lực, toàn dùng đến trên tám phần mười kình lực và chiếu cố vào những nơi nguy hiểm nhất của địch! Thượng Quan Linh ức là lúc này lại bị tắt tiếng, không sao lên tiếng để giải thích với ba vị tiền bối, thậm chí nguy cấp đến nỗi không cho chàng có thì giờ rút lui để gỡ mặt nạ Bắc Ưng Lãnh Lạc! Đành cố cắn răng chịu đựng, phần lo ngầm vận chân lực để mong khôi phục tiếng nói, phần phải ỷ vào kỳ công của tiên hoa cố gắng vận dụng hết tất cả những tinh xảo sở trường của mình ra để né tránh trong làn gió ào ạt của ba tay tổ vây hãm. Chừng nào quýnh quá đành giơ những chỗ tương đối không trọng yếu ra chịu đấm hay chưởng!

Cuộc đánh vây liên tiếp! Chợt Thượng Quan Linh dùng ngay lối đánh của bản môn phái lúc nào cũng không hay,

Đông tăng Túy Đầu Đà phát giác trước và lên tiếng nói với Nam Bút:

- Kìa! Lạ không! Lão tứ, sao Tỉ Vương cũng học được ngọn Đinh Giáp Khai Sơn của cậu kia! Hà! Hà!...

Túy Đầu Đà chưa cười xong, chuyện kỳ lạ xảy ngay ra, chỉ thấy kẻ địch trước mắt thình lình biến đổi ngay lối đánh toàn thân loạng choạng như anh say rượu, chưởng nào chưởng nấy và quyền nào quyền nấy đánh ra khéo léo vô cùng, lúc hư lúc thực, biến ảo kỳ lạ! Đây chính là ngọn tuyệt kỹ độc đáo Phân Hoa Phất Liễu của Đông tăng Túy Hòa Thượng. Trời ơi chuyện gì kỳ lạ thế kìa! Tỉ Vương ngang nhiên biết cả ngọn giữ nhà của mình, và có vẻ còn linh hoạt hơn cả mình là khác. Đông Tăng lẩm bẩm thốt ra lời:

- Không lẽ tên này đã học trộm võ nghệ của anh em chúng ta?

Thiên Si cho ngay tên Tỉ Vương là nhân vật thần bí quỉ quyệt tuyệt luân, chắc đây lại là mưu kế sâu độc gì của y, vội nhắc tỉnh ngay hai sư đệ Đông Tăng và Nam Bút, chớ nên chểnh mảng. Cả ba lại ồ ạt cố mở các thế đánh dữ dội!

Ai nấy đã dốc hết toàn lực bình sinh của mình, và họ cũng đã cảm thấy với ba người khét tiếng trong nhóm Càn Khôn hợp lực đối phó với một tên Tỉ Vương người ta như thế, đã trên mười hiệp trôi qua, thế mà vẫn chưa áp đảo được địch, ai nấy cảm thấy chạm phải lòng tự ái, nếu về sau chuyện này truyền ra, còn gì là thanh danh oai lừng của Càn Khôn!

Thượng Quan Linh lúc này rối quýnh lên vì né tránh! Đối với sư phụ Nam Bút và sư bá Đông Tăng, nhờ chàng biết rõ các lối đi, nên công việc né đòn hay chịu đòn đều thuận tiện cả. Nhưng riêng với Nhị sư bá Tây đạo Thiên Si, võ nghệ ông ta riêng hẳn một lối, thân pháp lanh lẹ không chê, chưởng phong lại dũng mãnh vô cùng. Thượng Quan Linh đã mấy lần bị đòn, nhưng phần vì nhờ công hiệu của tiên hoa, phần những nơi trúng đòn ấy không đáng ngại lắm, nên vẫn còn miễn cưỡng cầm cự nổi. Nhưng lúc này chàng vừa quýnh, tiếng bị tắt, không sao giải thích rõ với ba vị tiền bối, chỉ sợ ngoài hai mươi hiệp, thế nào cũng chết về tay sư phụ và hai sư bá mất!

Thình lình, Thượng Quan Linh cảm thấy trong người hơi khác, chàng mừng sắp sửa thốt được tiếng nói. Lúc này, vừa gần đúng hai mươi hiệp, cả ba đều giận, thở dốc và dồn hết toàn lực đánh thốc!

Xưa kia, Càn Khôn Ngũ Tuyệt cũng từng có thế đánh hợp sức mọi người như thế, tuy đã cách lâu năm không sử dụng đến; nhưng giờ phút này, đối phó kình địch trước mắt, đành phái giở ngay ra đánh!

Thượng Quan Linh vừa trườn khỏi qua Đông Tăng thì gặp ngay Tây Đạo, và bùng một tiếng bị một chưởng ngay lưng.

Thượng Quan Linh cố dồn hết lực mình bay vèo ngay ra trận chiến, chàng biết nếu không thoát bằng lối nguy cấp này, chỉ Nam Bút và Đông Tăng càng hợp sức giáng thêm một đòn thí mạng mình sẽ đi đứt mất. Nhưng dù sao chàng đã kiệt sức, cái đà bay ấy chàng đã không còn sức để thu tốc lực lại, chỉ nghe Bịch một tiếng nặng nề, toàn thân Thượng Quan Linh bị rớt ngay vào một góc vách. Nhưng ngờ đâu ngọn chưởng lại chữa ngay được cấm khẩu của chàng!

Sau khi Thượng Quan Linh bị trúng một chưởng của Tây đạo Thiên Si, ọc một tiếng... chàng bị thổ ra một búng máu tươi! Đồng thời chàng cố tập trung tàn lực của mình hấp tấp hét:

- Khoan. Khoan!... - Dứt lời đưa nhanh tay gỡ mặt nạ đang đeo trên mặt ra!

Đông Tăng đầu đà đang tính vung chưởng quạt thốc tới chợt thấy rõ đối thủ là ai, hòa thượng vội thu ngay thế đánh lại lớn tiếng rằng:

- Này này!... Lão tứ (Nam Bút) mau lại mà xem chuyện gì mà kỳ quái vậy?!...,