Đoạt Hồn Kỳ

Đoạt Hồn Kỳ - Chương 46: Thoát khỏi trùng vây




Lối đi quả là chật hẹp. Chính mắt bà lão cũng nhận thấy thế, trong lòng không khỏi đâm ra nghi ngờ, nhưng biết chủ nhân thế nào cũng có cách, nên cũng không vội tỏ vẻ kinh ngạc, âm thầm xem biến chuyển ra sao? Chỉ thấy sàng kiệu của Ma Cung chủ nhân khi gần giáp cận với thế giới lưu ly bỗng dưng nhẹ nhàng lướt qua khỏi mới lạ lùng! Bà lão bịt mặt bất giác thất kinh trong lòng, như bà ta vẫn không lộ nét kinh ngạc gì!

Thình lình trước mắt nhoáng lên một ánh bạch quang, một người mặc áo trắng xóa từ trong thế giới lưu ly lướt nhanh như bay ra với thế rất đẹp mắt, tay ôm đàn cổ, ung dung đứng ngay trước lối đi của mọi người.

- Ối!. Nhân phạm đào tẩu!...

Tiếng kinh hãi của đám đệ tử Ma Cung hô ầm ĩ lên.

Hai đệ tử Đinh Hủy và Đinh Phá đứng cạnh bên Độc Ma chực tung mình nhảy xổ ra, nhưng bị ngay Độc Ma ngăn lại, lúc này chỉ thấy thần sắc Gia Cát Dật oai nghiêm bất phàm, và đồng thời cất tiếng rằng:

- Giáo chủ nay có quí khách đến thăm, sao giáo chủ không giới thiệu cho tại hạ làm quen với?

Ma Cung chủ nhân cười ha hả rằng:

- Quả nhiên nhà ngươi tài trí xuất chúng thông minh tuyệt vời, đã ngang nhiên thông hiểu những Vô ảnh Phong này của ta! Nhất là đối với thế giới lưu ly! Quả thật là một kỳ tài hiếm thấy trong trần gian, bản chủ nhân đây, nói thật là thích ngươi lắm.

Nói tới đây ngừng một chập xong mới quay sang bà lão bịt mặt rằng:

- Thưa ngài, đây là một trong những nhân vật Càn Khôn Ngũ Tuyệt lừng danh là Nam bút Gia Cát Dật!

Lão bà bịt mặt có vẻ ngạo mạn lạnh lùng rằng:

- Nội thấy cây cổ cầm trên tay y, ta cũng đã đoán ra lai lịch y một phần nào rồi!

Dứt tiếng vẫn đứng uy nghi bên cạnh sàng kiệu!

Ma Cung chủ nhân cười nói với Gia Cát Dật rằng:

- Còn vị tôn khách đây là...

Lão bà bịt mặt bỗng lên tiếng cắt ngang câu nói của Ma Cung chủ nhân rằng:

- Bà già ta cũng sắp đến ngày gần đất xa trời rồi, chút ít tiện danh đê phận đừng nên nhắc ra làm gì nữa!... Càn Khôn Ngũ Tuyệt danh chấn động khắp giang hồ, nay gặp nhau đây, thật là hân hạnh biết mấy! Và lão bà đây đang tính xin thỉnh giáo một vài ngọn tuyệt học... nếu nhận thấy không có chuyện gì cản trở, phiền cùng vào luôn Tiên Cung chuyện vãn cho vui?

Gia Cát Dật thấy đối phương lại ngang nhiên khiêu khích với mình như thế, bèn cười rằng:

- Như thế thì còn gì sung sướng cho bằng!

Nói xong theo ngay đám người đi quành về phía hông của thế giới lưu ly, rồi vào Tiên Các Ma Cung.

Môn đệ đứng hàng thứ nhì trong Tứ hung của Độc Ma là Đinh Hãm đang đứng ngay cửa điện nghênh đón, và đồng thời bẩm rõ với Ma Cung chủ nhân: yến tiệc đã sẵn sàng, xin mời quí khách sửa soạn để nhập tiệc

Trong đại sảnh của Ma Cung đã bắt đầu vào tiệc, trên một bàn hình móng ngựa lớn, tân chủ cộng cả thảy hai mươi chỗ ngồi, lẽ đương nhiên ngoài những nhân vật chủ yếu ra, còn toàn là nhóm đệ tử can thủ của Ma Cung cũng được dự trong tiệc này, ai nấy ăn mặc chỉnh tề, và hầu hết những bộ mặt kinh tởm như Đinh Hủy đều được dùng miếng lụa đen che hết lại, cử chỉ của mọi người trong bàn tiệc lúc này tỏ ra vô cùng hòa nhã và lễ phép.

Mọi người ngồi vào bàn tiệc xong xuôi, chẳng bao lâu rượu thịt đưa ra chia đồng đều khắp hết mặt bàn; tiếng nhạc du dương bắt đầu nổi lên, mười mấy tên Ma Cung vũ nữ từ từ hiện ra múa những vũ điệu lẳng lơ trước mặt mọi người, mọi người bất giác ngừng ăn uống để thưởng thức cảnh nhảy múa...

Gia Cát Dật không thèm ngó ngàng đến những vũ điệu ru hồn ấy, chỉ thấy Gia Cát Dật từ trong mình lấy ra một giải như bằng đoạn đỏ ra cầm chặt trong tay.

Lão bà ngồi cạnh thấy vậy bèn hỏi ngay rằng:

- Không biết trong tay Gia Cát Dật tiên sinh đang cầm vật gì đó vậy? Tiên sinh có thể cho mượn xem chút được không?

Gia Cát Dật cười như rồng ngân rằng:

- Cái này ư! Chẳng qua chỉ là một giải dây đỏ trên tỉ thủ mà xưa kia tôi đã được nó trong Cửu U Địa Khuyết của Vạn Tính Công Phần, và chính người bạn thân nhất của tôi là Tiêu diêu lão nhân Chung Ly Triết, đồng thời cũng là một trong Ngũ Tuyệt tức đệ nhất Đoạt Hồn Kỳ đã bị chết về giải dây đỏ đã thắt trên ngọn Lãnh điện tỉ thủ. Cùng chết chung với ông ta, còn có các vị: đại hiệp Tạ Đông Dương, Phương Bách Xuyên, U mịch thần quân Diêm Nguyên Cảnh và bốn người bộ thuộc, một trong Tam Dị Khất là Thiểm Điện Thần Khất. Và cũng chính trong miệng của chiếc đầu thiếu nữ Thường Bích Vân đã cắn chặt mớ dây đỏ này! Nay Gia Cát Dật ta tuy bất tài, nhưng với chút manh mối do mớ dây đỏ đây để lại, ta nguyền cố tìm cho ra hung thủ tru diệt, để trả thù mối huyết thù cho những bạn tốt của ta...

Lão bà nghe nói vậy, rụt ngay tay của mình về tỏ vẻ không vui. Trong nháy mắt, thấy một đám đệ tử của Ma Cung khiêng ra một tám ván, trên ván ấy lại trói chặt một người, và người bị trói trên ván ấy lại bị cuốn vải trắng kín mít từ đầu chí chân không hở một chút thịt nào ra, lúc này tấm ván trói sẵn người ấy được dựng hẳn lên trông lại càng rõ ràng và rùng rợn hơn!

Bỗng lại có người bước ngay tới phía bà, dâng ngay một cây bảo kiếm, bà lão bịt mặt liếc nhìn ngay Độc Ma, thấy chủ nhân Ma Cung khẽ gật đầu. Bỗng Độc Ma thình lình đứng ngay lên nói rằng:

- Đêm nay có quí khách giáng lâm, nên bản cung điện đã chuẩn bị sẵn một tiết mục mới lạ để cho quí khách mua vui... - Nói tới đây bèn đưa tay chỉ ngay người bị trói trên tấm ván rằng: - Đó là người sống thực sự quí vị thấy bộ ngực thở thoi thóp thế kia thì biết, nay người này được dùng làm một cái bia để cho quí quan khách tập phóng ám khí chơi. Nay bản chủ nhân và các đệ tử trong Tiên cung đây quả thật là hân hạnh vô cùng, vì chúng tôi sẽ được mục kích một cảnh so tài hiếm có của quí quan khách trong lối phóng ám khí vậy xin quí vị cứ việc thẳng tay diễn hết những tuyệt học của mình cho mọi người thưởng thức...

Dứt tiếng, các đệ tử trong Ma Cung đã sẵn sàng dâng cho bốn vị khách mỗi người mười ngọn phi đao, chỉ thấy hai tên đại hán ngồi cạnh lão bà ấy, sau khi nhận đao với tiếng vỗ tay cổ võ vang lên ầm ầm, cả hai đứng ngay dậy ôm quyền thi lễ rằng:

- Chúng tôi xin múa lấy vậy! - Tiếng vừa dứt thì phi đao cũng bay vụt hết ra một lượt!

Sau khi nghe những Phập! Phập! Phập!... liên tiếp mọi người dồn hết tia nhìn lên tấm ván trói người ấy chỉ thấy hai mươi ngọn phi đao găm sát xung quanh người bị trói, khéo nhất là sát ngay cạnh người, không có ngọn đao nào gây thương tích cho người bị trói, lập tức những tiếng hoan hô vang dội khắp trong đại điện.

Bà lão bịt mặt lúc này bèn đứng dậy lạnh lùng rằng:

- Càn Khôn Ngũ Tuyệt danh vang khắp trong giang hồ! Vậy dám xin tiên sinh biểu lộ cho coi vài ngọn tuyệt kỹ để thiên hạ chiêm ngưỡng! Chiêm ngưỡng!

Gia Cát Dật mỉm cười đứng ngay dậy, thấy tất cả các nam nữ bu nhau lại xem mình biểu diễn.

Nhưng trong đám nam nữ đệ tử của Ma Cung ấy, Gia Cát Dật bắt gặp một đôi mắt sáng quắc hẳn, và Gia Cát Dật nhận ngay ra một đôi mắt tinh ranh của Liễu Mi, lúc này thấy nàng khẽ gật đầu với mình. Nam bút Gia Cát Dật bỗng như chợt nhớ ra, thân hình của bà lão bịt mặt này hình như quen lắm, trông giống

Tiếu diện diêm bà Mạnh Tam Nương, nhưng dù cho

Mạnh Tam Nương có già đi nữa, cũng đâu có đến nỗi gần như lẩm cẩm như thế, mà giọng nói lại không giống. Trong cảnh mơ mơ hồ hồ ấy, Gia Cát Dật lại như cảm thấy vị chủ nhân của Ma Cung chính là Cửu độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết, nhưng luận về thân hình, cử chỉ, võ công, ngôn ngữ, thì lại không có một điểm nào tương tự với Đoạt Hồn Kỳ ác cả? Chỉ có những tác phong hành động của người này trông hơi từa tựa với Cửu Độc Thư Sinh mà thôi?

Lão bà bịt mặt bỗng lạnh lùng cười rằng:

- Này Gia Cát Dật tiên sinh, không biết ngài có thể chỉ phóng một đao mà trúng ngay tim của kẻ làm bia kia không?

Gia Cát Dật nghiễm nhiên rằng:

- Nếu quí ngài muốn chóng kết thúc trò chơi dã man này, để tránh sự dày vò tinh thần cho kẻ khốn nạn kia, tại hạ tuy bất tài nhưng cũng xin tình nguyện múa dùi qua mắt thợ!

Nói xong Gia Cát Dật bèn cất tiếng ngân vang lên rằng: Danh bài Tây Đạo Đông Tăng hậu, Gia tại Thiên Đài Nhai Đãng Gian! Tiếng chưa dứt, ngọn phi đao đã trúng ngay tim của kẻ bị trói trên ván từ hồi nào, người bị trói không thét lên được một tiếng nào, vì khắp toàn thân bị cuốn chặt bằng vải, nhưng ai nấy đều thấy đầu của nạn nhân ngay lập tức gục xuống một bên, máu trên ngực đã chảy chứng tỏ nạn nhân đã tắt thở.

Những tiếng hoan hô vang lừng khắp trong điện, còn phần lão bà bịt mặt cũng cười lên khanh khách như đắc trí lắm, tiếp đó cầm ngay cây kiếm bên cạnh lên tiếng dõng dạc rằng:

- Giáo chủ đã tận hết tâm lực để giúp cho bà già này giải quyết một vụ chuyện quan trọng, bà già này thật vô cùng cảm kích... Nhưng nghe nói cây kiếm mà tên tiểu tử ấy mang bên mình, hình như không phải là một cây kiếm phàm thường gì đâu nhé, vậy bà già này cũng mượn cớ Tá hoa hiến Phật (mượn cớ dâng hoa tạ

Phật), hôm nay xin chuyển tặng ngay cây kiếm quí ấy cho đệ nhị cao đồ của giáo chủ vậy, vì chính y là người đắc lực nhất trong công việc này của bà già ta!

Đinh Hãm lúc này đưa tay ra nhận trường kiếm, và cung thân cúi mình bái tạ, Gia Cát Dật đứng cạnh thấy cây kiếm nhận ngay ra là cây Lệ thủy tinh kiếm của ái đồ Thượng Quan Linh mình, trong lòng lập tức sinh ngay ý đoạt kiếm, nhưng Gia Cát Dật chưa biết nên đoạt bằng cách nào cho ổn! Nhưng khi nhìn kỹ cây kiếm, thấy lạ, Gia Cát Dật ý biết ngay, vội đưa mắt nhìn Liễu Mi trong đám người, nhưng con bé ranh quái này đã biến đâu mất!

Đinh Hãm sau khi đeo kiếm vào mình, Độc Ma bỗng lên tiếng rằng:

- Đinh Hãm con, ta nghe nói thứ kiếm này vốn sản xuất tại miền Tây Vực, là một vật báu đời cổ, chém sắt như chém bùn, sắc không thể nào tả được, vậy con nên thử sơ xem, đồng thời cũng để cho các đệ tử trong cung thưởng thức đến loại kiếm quí khó thấy trong trần gian này!

Đinh Hãm vâng ngay lời thầy mình bèn bước ngay lại một khu vực lan can bằng song sắt, rút ngay kiếm ra. Nhưng khi kiếm rút ra khỏi vỏ, tất cả mọi người có trong đại điện, kể luôn cả bản thân của Đinh Hãm, chính hắn cũng sinh nghi trong lòng, nhìn cây kiếm này, không nhoáng được một hào quang gì, hình như không phải là cây bảo kiếm, và càng không nhận thấy có gì đặc biệt. Đinh Hãm giật mình, nhưng thấy bao nhiêu đôi mắt chờ đợi dồn hết về phía mình, hắn không do dự thêm, vung ngay kiếm bủa thẳng ngay vào lan can bằng sắt. Nhưng mọi người chỉ nghe đến "cách" một tiếng, ai nấy nhìn kỹ, thì ra vật bị gãy không phải là lan can, mà chính cây kiếm đã bị gãy đôi? Tất cả mọi người cũng đồng thanh “ồ!” lên một tiếng ngạc nhiên!

Đinh Hãm quăng luôn chuôi kiếm xuống đất, tung mình vọt nhanh ngay lại phía người bị trói trên ván mà đã chết ấy, đưa ngay tay ra, “soạc” một tiếng xé ngay tấm vải bịt trên đầu, rồi túm ngay tóc giở lên nhìn kỹ, thì ra đây là cả một bộ mặt râu ria tua tủa, chính là bộ hạ trong Ma Cung mà Đinh Hãm đã sai đi áp giải phạm nhân đến đây, nào đâu phải là bộ mặt anh tuấn của Thượng Quan Linh! Trong nháy mắt này, trong điện bỗng trở nên căng thẳng tuyệt độ, lão bà bịt mặt lớn tiếng ngạc nhiên rằng:

- Kìa! Giáo chủ! Chuyện gì mà lạ lùng thế này?

Đinh Hãm chợt tỉnh giấc ngay, thế nào cũng đã có người ẩn nhập vào Ma Cung này đã dùng ngay đến thủ đoạn Thâu thiên hoán nhật (ăn cắp trời để đổi thành ban đêm), hắn vội quay lại nhìn, nhưng bóng Gia Cát Dật cũng biến đâu mất, Đinh Hãm vận ngay hơi nơi Đan điền lớn tiếng quát rằng:

- Có quân gian! Tam đệ, Tứ đệ mau đem người phong tỏa ngay các đường lối trọng yếu trong cung, còn Đại ca và tôi sẽ lập tức mở ngay cuộc lùng soát!

Trong đại sảnh cung điện lập tức nhốn nháo ồn ào thế là những tiếng báo động trống chiêng và tù và nổi lên inh ỏi, các đệ tử Ma Cung vốn đã được huấn luyện cẩn thận, khi nghe báo động, ai nấy lo bổn phận của mình. Thế là các đường lối trong Ma Cung lập tức được canh phòng và phong tỏa gắt gao. Đinh Hủy và

Đinh Phá lo đem theo người tăng cường các nơi trọng yếu còn Đinh Tàn, Đinh Hãm lo tức tốc mở cuộc truy cản quân gian.

Lão bà bịt mặt đưa mắt nhìn ngay hai tên đại hán của mình ra lệnh rằng:

- Hai ngươi cũng không nên ngồi thanh nhàn tại đây nữa? Hãy giúp sức cho họ bắt ngay thằng tiểu ác về ngay đây cho ta!

Hai đại hán vừa tính tung mình vọt đi, Ma Cung chủ nhân bỗng đưa tay ngăn lại rằng:

- Xin hai vị quí khách cứ việc ngồi yên cho, vì hễ khi có lệnh phong tỏa ngôi Phi Các tiên cung này, trừ phi có người trong cung này làm nội tuyến và bán rẻ bí mật cho địch, còn không, dù cho địch thủ là nhân vật ghê gớm đến đâu đi nữa, cũng đừng có trông mong gì ra khỏi ngọn Vô ảnh Phong này? Đối với Gia Cát Dật và chàng thanh niên trẻ Thượng Quan Linh ấy, nay đã có bốn đại đồ đệ của tôi ra tay lùng soát, kể ra đã hơi quá sức trong cuộc bắt địch qui án rồi! Vậy xin quí khách cứ an lòng cho, bản chủ nhân thật không dám phiền đến nhị vị?

Trong lúc này, bầu không khí trong đại sảnh không còn náo nhiệt như vừa rồi, nhưng các nam nữ đệ tử vẫn còn đứng nguyên cả, vì chúng chưa được lệnh lui của chủ nhân, nên vẫn chờ chực trong đại sảnh, Ma Cung chủ nhân ra lệnh cho tiếp tục vào tiệc và cuộc ca múa? Hình như Độc Ma không để ý gì về vụ đột biến vừa rồi trong Ma Cung của mình là nghiêm trọng cả!

Đây thuật về trong nội điện phía sau của Ma Cung, Liễu Mi đang lo dìu đỡ Hạ Quyên hấp tấp nhắm ngay về lối sau đào tẩu.

Thì ra Liễu Mi sau hơn một ngày quan sát các đường lối trong hậu điện, nàng đã ngầm nhớ tất cả các đường lối đi ăn thông ra ngoài, và trong hậu điện lại có một con đường ăn thẳng ra ngoài và vắng vẻ vô cùng. Sau khi nàng dùng lối xách bao đổi gói để cứu Thượng Quan Linh xong, lập tức đưa ngay chàng lại ngay con đường vắng này, và dặn chàng hãy ngồi đây chờ đợi.

Thượng Quan Linh lúc này cũng ăn mặc theo lối nam đệ tử trong Ma Cung, tay cầm thương, chàng nghiễm nhiên đứng gác ngang lối đi này, chiếc mũ vàng chàng đè sát che ngay trán mình, nếu không chú ý chẳng ai có thể phát giác ra chàng được! Còn phần

Liễu Mi, nàng quyết tâm vào trong thám thính xem những người khách quí của Ma Cung là những nhân vật nào trong giang hồ, xem coi ai là hung thủ giết hết mười mạng thân của Thượng Quan Linh.

Liễu Mi hấp tấp căn dặn Thượng Quan Linh vài câu xong nàng lại hấp tấp quanh nhanh ra tiền điện, nhưng thấy vị quí khách là một bà lão bịt mặt, không làm sao nhận rõ bộ mặt thật, trong bàn tiệc, chỉ thấy Độc Ma có vẻ lễ phép cung kính với lão bà này lắm!

Liễu Mi chờ đợi và chờ đợi... nàng hy vọng biết được tên họ của bà già này nhưng chờ mãi vẫn không có cơ hội gì. Sau thấy Gia Cát Dật cầm phi đao nhưng lại do dự, nàng bèn đưa mắt ra dấu, ngầm nhủ ông ta cứ việc thẳng tay mà phóng!

Không ngờ sau khi Gia Cát Dật giết tên đệ tử vô danh của Độc Ma, lão bà bịt mặt bỗng lại chuyển tặng kiếm cho Đinh Hãm, và Đinh Hãm lại bị thầy bắt thử kiếm!

Liễu Mi thấy nguy, thế nào cũng lộ chuyện mất, nàng bèn nhanh chân lẻn ngay. Và chạy như bay vào hậu điện, dắt ngay Hạ Quyên đào tẩu, nhưng trong lúc này, tất cả trong Ma Cung đều đang báo động, Hạ Quyên đâu phải là người biết võ. Chân tay nàng cuống lên, gót sen nàng chỉ bước được có vài bước rồi lại bủn rủn chân tay, không làm sao đi nổi chứ đừng nói là chạy! Liễu Mi cuống lên, nàng bèn đưa ngay tay ra ôm ngang eo ếch của Hạ Quyên chạy luôn.

Nàng chạy một mạch đến con đường vắng phía sau hậu điện, kẻ mạo đệ tử canh gác là Thượng Quan Linh vội xách thương lại đón và hấp tấp hỏi rằng:

- Em Liễu Mi! Thế còn sư phụ của anh có đến đây không?

- Chắc ông ta đã nhân lúc hỗn loạn ngoài ấy, nên đã rút nhẹ đi rồi, nhưng ông ta không hề đi chung với em, không biết đã đi về hướng nào? Nhưng công lực của ông ta tinh tuyệt như thế, chắc không xảy ra chuyện gì đáng ngại đâu, chúng ta cứ việc lo đi trước cho rồi, nếu để chậm, chắc không kịp thoát quá!...

Nhưng Thượng Quan Linh lo cho ân sư Gia Cát Dật, chàng chỉ sợ thầy mình không tìm thấy lối ra này, và chàng quyết định đứng lại chờ để cùng đi với Gia Cát Dật?

Lòng Liễu Mi cuống lên như kiến phải lửa, thình lình, cả ba người nghe tiêng chân người từ xa dồn dập tới gần, Liễu Mi vội căn dặn ngay Thượng Quan Linh, rồi nàng kéo nhanh Hạ Quyên trốn ngay vào một nơi tối. Chỉ thấy một đám người từ xa đi nhanh tới, Thượng Quan Linh cố điềm tĩnh tinh thần của mình, đứng uy nghi gác ngay cửa đường ăn thông ra ngoài.

Chỉ nghe tiếng nói của lão tứ Đinh Phá rằng:

- Con đường này tuy vắng vẻ, nhưng không phải là không quan trọng, một người gác đây không đủ, vậy thằng Hùng và thằng Bảo, hai đứa bay hãy ở đây phụ lực với thằng kia mà gác cẩn thận, nếu có chuyện gì, lập tức thổi ngay tù và báo hiệu, triệt để không tha bất cứ mạng nào từ trong cung đi ra!

Hai đệ tử nọ tuân mạng răm rắp! Đinh Phá sau khi cắt xong công việc canh gác, hắn lập tức dắt ngay mọi người rời khỏi ngay, hai tên nọ lững thững tiến gần Thượng Quan Linh, Liễu Mi trong bóng tối khẽ giật gấu áo của Thượng Quan Linh, ngầm ý như bảo chàng hãy ra tay thủ tiêu ngay! Thượng Quan Linh vẫn đứng im, hai tên kia đến gần, một trong hai đứa lên tiếng hỏi:

- Này! Cậu tên gì mà sao trông lạ mắt quá?...

Thượng Quan Linh không trả lời.

Hai tên Hùng và Bảo, chắc cũng có chút chức tước nhỏ gì trong đám đệ tử Ma Cung, nên không biết mặt Thượng Quan Linh, chỉ tưởng đâu là một đệ tử tầm thường mà thôi, nay thấy hắn nghiễm nhiên không buồn trả lời, cả hai bất giác nổi bực? Lại nhảy lùi ra sau.

Thượng Quan Linh cố lải nhải nói rằng:

- Thưa,... hai đàn anh... đàn em vừa mới lượm được cây kiếm này, vậy xin mời hai đàn anh xem hộ xem nó thuộc vào loại kiếm báu không?...

Cả hai tên bước lại, một tên giở ngay giọng hách dịch rằng:

- Chao ôi! Thằng này ăn gan rồng hay sao mà bạo đến thế? Lượm được bảo kiếm mà không chịu báo cáo ngay lên thượng cấp, bộ tính nuốt trôi một mình hả? To gan thật, thôi có khôn hồn thì hãy giao ngay cây kiếm này cho Bảo lão gia đây, ta sẽ đứng ra gánh vác trách nhiệm này cho! Ta còn bảo đảm cho ngươi không bị trừng phạt gì là khác!...

Thượng Quan Linh lúc này giơ ngang thanh kiếm để nhử hai người lại xem, nhưng tên Hùng nhanh mắt, hắn nhận ngay ra chữ hiện trên chuôi kiếm, hắn thất thanh rú lên rằng:

- Chao ôi! Thì ra cây Lệ thủy tinh kiếm!

Vừa dứt tiếng, thì cây kiếm trên tay Thượng Quan Linh vụt nhanh và khiến cho tên Hùng đứt ngay cổ họng ngã bịch ngay xuống đất chết tươi. Trong lúc khẩn trương tột độ này, Liễu Mi cũng vung mạnh tay ra điểm ngay vào trọng huyệt ngang hông của tên Bảo. Nhưng nào ngờ trong trăm sự cẩn thận cũng không tránh khỏi một sự sơ suất cỏn con, tên Bảo thấy tình hình biến đổi nhanh chóng và nguy cơ như thế, hắn bèn cầm ngay chiếc tù và treo lủng lẳng nơi cổ đưa lên miệng thổi.

Liễu Mi đã chậm mất một bước, khi ngón tay nàng vừa điểm tới, thì tiếng tù và đã kêu lên đến Tu... một tiếng, và tiếng báo hiệu ấy đã bị truyền ngay ra!

Liễu Mi cuống lên hối giục:

- Chúng ta đi mau cho rồi!...

Ba người hấp tấp nhắm ngay đường mòn ra.

Nhưng thấy con đường này hình như khá dài, đi ước chừng đâu hơn mười trượng, đằng sau có tiếng hò hét inh ỏi đuổi tới... Liễu Mi đành ôm ngay Hạ Quyên đi trước, Thượng Quan Linh lo đoạn hậu, hai người cố gắng? Lại đi thêm được vài trượng bỗng thấy phía trước có gì lạ! Thình lình hiện ra một vật đen ngòm chặn lối đi. Nhìn kỹ ra là một tấm sắt chắn ngang đường! Mọi người chỉ còn nỗi than thở trong bụng.

Phía sau thì đệ tử của Ma Cung đã đuổi sát lại, Liễu Mi buông ngay Hạ Quyên xuống đất, rút ngay binh khí ra đứng ngang hàng với Thượng Quan Linh để liều cự địch. Dần dà đã thấy đám người đuổi tới, ước lối trên hai mươi mạng, kẻ dẫn đầu là một thân hình cao lớn, mặt mũi loe lóe kinh tởm, thì ra chính lão Tam Đinh Hủy!

Đinh Hủy phát ra những tiếng cười Hò! Hò!... của mình, đồng thời ra dấu cho mọi người tiến lên công hãm, nhưng hai làn kiếm quang loang loáng của Thượng Quan Linh và Liễu Mi, đám đệ tử của Ma Cung đâu phải là đối thủ, chỉ nghe những kinh hét rú lên, tiếp theo chúng rút nhanh như ngọn nước thủy triều vậy Đinh Hủy thấy vậy bung vọt ngay người lên nhắm ngay đỉnh đầu Thượng Quan Linh đánh bừa tới. Ngọn Lệ thủy tinh kiếm của Thường Quan Linh bỗng vẽ nhanh ngay một đường cong hình nguyệt nghênh địch, tên Đinh Hủy hình như cũng biết lợi hại của ngọn kiếm, không dám mang khối thịt to lớn của mình ra để hứng chịu, đành hấp tấp dùng ngay đến ngọn Thiên cân trụy (vận cho thân hình nặng như ngàn cân) thả ngay nhanh mình xuống mặt đất đến bịch một tiếng dữ dội!

Trong lúc xảy ra kịch chiến đó, đám đệ tử đã nhận ra có mặt Hạ Quyên, biết ngay cô gái này yếu nhất trong bọn ba người, thế là có mấy tên đã bổ nhanh tới, khiến cho Liễu Mi phải vung kiếm áp chế bọn chúng để bảo hộ cho nàng Hạ Quyên. Đinh Hủy thấy Thượng Quan Linh không phải tay vừa gì, hắn cố dùng các thế đánh khốc liệt ra tay, bỗng ào một tiếng vang lên, thì ra Đinh Hủy đã phát chưởng phong hất ngay ngọn kiếm của Thượng Quan Linh, tiếp theo đường chưởng, hắn bèn vung bộ tiến nhanh ngay vào trung môn của Thượng Quan Linh. Thấy đối thủ đánh hăng và liều mạng như vậy, Thượng Quan Linh vội dùng ngay đến Điên Đảo Càn Khôn, chỉ thấy chàng khẽ nhoáng cái đã lướt khỏi đòn địch! Đinh Hủy bị hụt đòn, hắn càng hậm hực ức trong lòng, vung ngay chưởng đánh một hơi ba đòn liên tiếp, kình lực dũng mãnh vô cùng. Thượng Quan Linh vốn đã không muốn luyến chiến (thích đánh) trong lúc này, phần lại thấy Liễu Mi bị đông người vây đánh quá hăng, chàng đành thối lui nhanh về sau, cơn nguy hiện ngay khắp trước mắt! Liễu Mi thấy vậy, bèn lên tiếng nói nhanh với Thượng Quan Linh rằng:

- Anh Linh hãy cẩn thận, phía em không sao đâu! Anh cứ việc yên trí mà đối phó với chúng!

Những câu nói đầy vẻ thân thiết này lọt vào tai Thượng Quan Linh, chàng bỗng phấn khởi ngay tinh thần, ào một tiếng, chàng cũng bửa ngay một chưởng và dùng ngay đến Đinh Giáp Khai Sơn. Chỉ nghe bùng một tiếng, sau khi đụng độ một chưởng với Đinh Hủy, thấy thân hình hắn lảo đảo, biết ngay công lực địch cũng cao nhưng không thể nào hơn mình, chàng càng yên trí, ngọn cổ kiếm bên tay trái chàng múa lên những tiếng vù vù như rồng đùa với rắn, trong chớp mắt, chàng đã kéo ngay cuộc chiến thành thế kéo cưa! Chưa ai chịu thua ai!

Nhưng công lực của Đinh Hủy đâu vừa vặn gì, những chưởng phong dồn dập tung bửa ra, lồng lộn cuống qua khắp xung quanh Thượng Quan Linh, chàng chỉ cảm thấy khắp xung quanh mình, có một sức áp lực nặng nhọc vô cùng, dù cố tả xung hữu đột ra sao cũng không xong. Trong chốc lát bỗng lại có vài bóng đen vọt tới, Đinh Hủy lên tiếng ra lệnh rằng:

- Hãy qua dẹp yên ngay hai con bé kia trước đi! Thằng này để ta đối phó!

Vì tiếng ngọng, nên hắn vừa nói vừa phải ra dấu chỉ!

Thế là mấy bóng đen lúa nhào hết sang phía Liễu Mi, khiến cho nàng cảm thấy áp lực bị tăng hẳn, vì những tay đang giao chiến đây đều là cừ khá cả, một mình nàng phải chọi với trên mười tay cao thủ vây đánh như thế, phần còn phải lo vấn đề an nguy cho Hạ Quyên, dần dà nàng thấy đuối sức hẳn!...

Thượng Quan Linh nghe phía Liễu Mi hét vang luôn miệng, trong bụng không yên lòng lắm, chàng bèn lớn tiếng hỏi sang:

- Em Liễu Mi! Liệu có xong không?

Giọng Liễu Mi vẫn đượm vẻ nghịch ngợm rằng:

- Em vẫn còn chống đỡ được tụi ngốc nghếch này, chà... nếu phải chi em có một cây kiếm lúc này...

Thượng Quan Linh nghe vậy bèn lên tiếng ngay:

- Kiếm, đây em!

Dứt tiếng chàng tung ngay ngọn Lệ thủy tinh kiếm bay sang Liễu Mi, nàng vội tung mình nhảy vọt lên chụp ngay ngọn kiếm trên tay, sau khi hạ chân xuống đất, hét lên một tiếng lanh lảnh, vung kiếm chém ác liệt, chỉ còn nghe tiếng binh khí rớt leng cheng, thỉnh thoảng có cả tiếng hét thê thảm của đám đệ tử Ma Cung vang lên!

Thượng Quan Linh đã yên lòng đỡ lo, chàng lập tức lại mở ngay ngọn Đinh Giáp Khai Sơn, những thế đánh tới tấp như bài sơn đảo hải ồ ạt đánh bừa sang!

Một cảnh hỗn chiến của cả hai bên được diễn ra tưng bừng! Ai cũng muốn phần thắng ngả về bên mình nhưng không bên nào đạt được ước vọng vừa ý trong thời gian đang còn đánh này!

Thời gian bị kéo dài ra, và số người vây đánh Liễu Mi, lúc này lại ngang nhiên có người thổi tù và để kêu cứu viện thêm. Thượng Quan Linh nghĩ bụng, nay mới có mỗi mình Đinh Hủy mình còn cảm thấy khó khăn đến thế, tí nữa số người tăng đông thêm, làm sao mà chống cự cho nổi? Xem ra trận này đến phút chót mình cũng đến bị bắt lại quá, không chừng còn có thể máu loang tại Ma Cung này là khác? Trong lòng nổi ngay cơn thất vọng, chân tay chàng lập tức bị ảnh hưởng chậm chạp! Đinh Hủy thấy thế đâu chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm một thủa ấy. Hắn tiến sát ngay vào vung chưởng bửa đánh mãnh liệt!

Thượng Quan Linh lúc này nằm trong tình trạng không khác nào trứng sắp bị đá đè, chàng vội thu ngay tâm thần của mình lại, vận nhanh toàn lực ngay vào chưởng, vung lên đỡ đòn của địch thủ!

Nhưng không ngờ Đinh Hủy chuyến này sử dụng đến xảo kình (khéo), hắn khẽ vạt nghiêng chưởng, lập tức giải tỏa ngay ngọn kình lực lớn lao của Thượng Quan Linh tiêu tan đâu hết. Thình lình, song chưởng của Đinh Hủy từ bên dưới giở ngược nhanh như điện chớp, bồng ngay thân Thượng Quan Linh lên, lúc này chàng Thượng Quan Linh chỉ cảm thấy toàn mình đang bị một sức mạnh đỡ bổng hẳn lên không, toàn thân như đang bay đi!... rầm một tiếng vang lên, Thượng Quan Linh bị ngã lăn ra mặt đất, Đinh Hủy bước nhanh lại vung chưởng bửa mạnh xuống để dồn Thượng quan Linh vào ngõ chết...

Liễu Mi thấy cảnh nguy kinh khủng ấy chỉ còn rú lên một tiếng thất thanh...

Bỗng ngay lúc thập tử nhất sinh đó từ trên không vèo nhanh xuống một bóng người, hai ống tay áo vung mạnh ra một lượt, khiến cho Đinh Hủy bật ngược về sau luôn. Thượng Quan Linh bò ngay dậy mừng reo lên:

- Kính thưa sư phụ!

Gia Cát Dật vội lên tiếng ngay:

- Linh con! Mau củng với Liễu cô nương dùng ngay thanh kiếm Lệ thủy tinh phá tấm cửa sắt ấy mà đào tẩu ngay, mọi việc ở đây để thầy lo hết cho!

Thượng Quan Linh lúc này phấn chấn ngay tinh thần của mình, chàng vội vàng chạy sang phía Liễu Mi, song chưởng vung ngay ra ngọn Đinh Giáp Khai sơn khiến cho đám đệ tử vây đánh Liễu Mi phải tự lo mà né tránh, nhân cảnh hỗn loạn và hai người không để ý đấy, chúng lén bắt luôn nàng Hạ Quyên.

Thượng Quan Linh và Liễu Mi lo vung kiếm bửa mạnh vào tấm cửa sắt. Quả nhiên cây Lệ thủy tinh kiếm sắc bén vô cùng, trong chớp mắt đã thủng ngay một cái lỗ nhỏ, nhưng muốn khoét cái lỗ lớn có thể chui qua được cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, thế là hai người luân phiên nhau phá!

Gia Cát Dật mặt ngoảnh về phía trước, lưng hướng về Thượng Quan Linh và Liễu Mi, trên lưng đeo cây đàn Bát long ngân, chỉ thấy ông ta ung dung đứng hiên ngang, thật đúng là một kẻ nho sĩ thanh nhã hơn là kẻ võ sĩ, tinh thần trông không có vẻ khẩn trương!

Đinh Hủy thấy thế không phục, ra ngay hiệu lệnh cho đám đệ tử trong Ma Cung ào lên, đám người sau khi hô hét cùng ập nhanh ngay lại!

Chỉ thấy hai ống tay áo của Gia Cát Dật phình chưởng vung ra, hai ngọn cuồng phong dũng mãnh tỏa ngay ra, cả đám đệ tứ của Ma Cung ngã lăn lóc dưới mặt đất. Đinh Hủy hầm hầm lên tiếng:

- Gia Cát Dật! Để ta xem coi nhà ngươi có thể chống cự được bao lâu!...

Gia Cát Dật chỉ mỉm cười, rồi lên tiếng nói sang phía Thượng Quan Linh:

- Linh con! Các con đừng có lo gì đến ta, hãy mau mau về ngay Hà Nam trước, ta sẽ ở lại đây và có cách thoát thân sau, vậy cứ yên trí mà đi!...

Chưa dứt lời, bỗng lại có tiếng người reo vang từ xa, hiển nhiên đệ tử trong Ma Cung lại tăng đến.

Gia Cát Dật vội chuẩn bị. Đinh Hủy lại hạ lệnh công hãm và chính hắn nhảy vọt lên phía trước tiên, khua tay phạt ngay một chưởng, Gia Cát Dật vung luôn song chưởng một lúc, một chưởng lo tiếp ngay chưởng của Đinh Hủy, một tiếng bùng vang lên, toàn thân

Đinh Hủy như diều bị đứt dây, lảo đảo từ trên không xuống đất! Còn một chưởng khiến cho cả đám đệ tử Ma Cung thi nhau bật lùi ra sau như làn sóng thủy triều rút đi. Nên nhớ rằng trong Càn Khôn Ngũ Tuyệt Gia Cát Dật giỏi về công lực nhất, nên song chưởng vung ra cự địch, vẫn cả thắng toàn đám đệ tử của Ma Cung để lo bảo hộ cho ái đồ Thượng Quan Linh phá cửa sắt để rút đi. Đám người của Ma Cung đến cứu viện đã tới, tình thế càng trở nên nguy cấp, bỗng Thượng Quan Linh đằng sau reo mừng lên:

- Thưa thầy chúng con phá được rồi! Chúng con xin đi đây!

Liễu Mi phát hiện Hạ Quyên bị mất tích, nàng kinh hoảng:

- Trời ơi! Chị Hạ Quyên đâu rồi!

Ngay lúc đó phía sau Đinh Hủy, Đinh Hãm và Đinh Phá hiện ngay thân ra, Đinh Phá lên tiếng:

- Lão Nhị và Lão Tam, chúng ta cùng đánh ùa lên, trước nhất là dẹp tên Gia Cát Dật này đã, sau là không cho hai đứa trẻ kia thoát!

Dứt lời cả ba tiến lên.

Gia Cát Dật vội lên tiếng hối giục:

- Linh con! Hãy cùng với Liễu cô nương đi mau! Đừng có lo gì cho ta tại đây?

Chỉ thấy thần oai của Gia Cát Dật lẫm liệt vô cùng trong lúc này, hai đầu gối hơi cong, đứng vững như một núi thái sơn, song chưởng đẩy hẳn ra chận ngay thế tiến của đám đệ tử Ma Cung.

Dẫu cho cả ba anh em họ Đinh tam hung ào bừa lên một lúc, nhưng không làm sao qua khỏi bức màn chưởng phong của Gia Cát Dật được?

Thượng Quan Linh và Liễu Mi trong lúc đó chui ngay qua cửa sắt, tiếng Thượng Quan Linh vang lên:

- Thưa thầy chúng con đi đây! Kính xin thầy hãy tự bảo trọng!...

Liễu Mi kéo ngay Thượng Quan Linh, phi thân tung mình nhằm thẳng lối ra!

Anh em họ Đinh lúc này không biết hạ đài bằng cách nào, nay thấy Thượng Quan Linh và Liễu Mi được sự che chở của Gia Cát Dật mà ung dung tẩu thoát như thế, Đinh Hãm cuống lên, lên tiếng ngay rằng:

- Lão Tam lão Tứ, chúng ta hãy chia nhanh thành ba mặt áp đảo, xem tên này còn hống hách được bao lâu cho biết?

Anh em họ Đinh liền chia nhanh thành ba mặt: tả hữu, và mặt tiền công đánh sôi nổi, sáu bàn tay chưởng không khác nào như sáu tấm sắt cực nặng bửa, phạt, chém, đâm tới tấp sang Gia Cát Dật. Gia Cát Dật cố sức cầm cự. Thình lình cây Bát long ngân trên lưng Gia Cát Dật kêu lên bưng một tiếng thật mạnh, âm thanh kỳ dị và thình lình bất ngờ, thế là tâm thần của đám đệ tử Ma Cung bị chấn động, ai nấy lo bịt tai ngay không dám nghe tiếng kỳ dị đó!

Thì ra Đinh Phá đánh thốc ra một chường, nhưng ngọn chưởng không trúng đích mà lại lướt ngang qua cây cổ đàn Bát long ngân và cũng vô tình chạm ngay phải sợi tuyệt huyền thứ tám, nên mới ngân lên một tiếng chấn động tâm thần như thế, khiến ba anh em tam hung họ Đinh thất kinh hồn vía. Gia Cát Dật vốn ra đã không sao cầm cự lâu được một lúc với ba tên cao thủ thượng nặng này, nay nhờ dịp may này nên tạm lấy lại sức của mình, thầm nghĩ: cước trình của ái đồ và Liễu Mi cũng không đến nỗi tệ gì, chắc giờ này cũng đi được khá xa rồi, nhất là lại có con bé Liễu Mi tinh ranh tuyệt đỉnh ấy, dù cho đám đệ tử Ma Cung có cố gắng thế nào đi nữa cũng không sao đuổi kịp, và sứ mạng yểm hộ của mình đến đây kể như đã xong, giờ này không lo thoát thân còn chờ đến bao giờ? Nhưng Gia Cát Dật lại không rút lui bằng con đường của Thượng Quan Linh và Liễu Mi, ông ta lại tung mình vọt qua đầu đám tử Ma Cung chạy ngược chiều vào tiền điện của Ma Cung!

Đinh Hãm vội hạ ngay lệnh:

- Lão Tam hãy theo tôi lo truy cản hai đứa kia, lão Tứ hãy theo sát ngay tên Gia Cát Dật vào trong và đồng thời báo ngay cho đại sư huynh, cố gắng làm sao hiệp lực để tróc nã cho bằng được Gia Cát Dật!

Gia Cát Dật cũng thừa biết trong đại sảnh có Độc Ma và bà lão bịt mặt tại đó, không dại gì đâm đầu vào đó chọc tức họ trong lúc này, nghĩ vậy bèn quanh thân quẹo sang một góc vườn khác, nhắm thẳng những nơi cây cối um tùm lủi thân vào. Thình lình đằng trước sáng trưng, một đám người chọn ngay lối trước, giữa có một sàng kiệu, trên kiệu ngồi ngất ngưỡng một người, và không ai khác hơn là Ma Cung chủ nhân Độc Ma!

Gia Cát Dật thất kinh, vội thu ngay thế tiến của mình lại, Độc Ma điên cuồng cười ha hả rằng:

- Kể ra ngươi quả thật là cừ khá lắm, nhưng hơi tiếc là ngươi lại quá coi rẻ Phi Các tiên cung này của ta... nếu đêm nay người không thành tâm hàng phục ta, vậy ngươi thử nghĩ bộ mặt của ta sẽ cất giấu đâu cho khỏi thẹn với bạn bè? Trong chiếc khăn che mặt của Độc Ma, chỉ thấy vỏn vẹn hai ánh mắt sáng quắc lạnh lùng đảo liếc trên khuôn mặt của Gia Cát Dật, thình lình hét lên một tiếng, toàn thân vụt bổng hẳn lên không và phát ngay ra một chường! Khí thế không khác nào như thái sơn áp đỉnh, nhắm ngay đỉnh đầu Gia Cát Dật bửa tới. Bên này, từ khi đứng lại, Gia Cát Dật đã có chuẩn bị thấy đối phương ra đòn, cũng vội vung luôn song chưởng, dùng hết mười phần công lực liều tiếp đòn đánh của địch!

Công lực của Độc Ma quả đã đến mức độ kinh thế hãi tục, chỉ thấy toàn thân Độc Ma lơ lửng trên không mà không hề có triệu chứng hạ mình xuống đất! Sức song chưởng của Gia Cát Dật phía dưới đất, bỗng như trở thành một thế chịu nặng nề là phải đỡ nguyên thân hình của địch thủ, chỉ chớp mắt, để cảm thấy áp lực vô cùng nặng nhọc, khí huyết trong mình đã bắt đầu rạo rực, có vẻ khó chống cự.

Độc Ma cất tiếng cười rằng:

- Này Gia Cát Dật, ngươi nên biết là ta còn chưa dùng đến Đại độc thần công và Nhiếp hồn công đấy nhé, nay mới thử sơ về chưởng lực ngạnh công (võ công cứng cát) như thế mà người đã chịu không nổi, chắc ngươi cũng đã biết sự lợi hại rồi chứ? Vậy ta thiết tưởng ngươi không nên ngoan cố chống đối làm gì cho mệt sức?

Lúc này Gia Cát Dật đâu còn dám hé miệng trả lời vì chỉ sợ chân lực thoát ra thì đến mất mạng về tên Độc Ma ghê gớm này mất! Ngay trong lúc kịch nguy ấy, bỗng phía đằng sau có người đưa tay đỡ luôn hông, Gia Cát Dật thất kinh, thầm nhủ: Thế là hết!...

Gia Cát Dật không biết là tay cao thủ nào trong Ma Cung đến ra tay thình lình trong lúc mình đang nguy này, trong lúc đang phải lo liều chết để chống đỡ chưởng lực của Độc Ma, Gia Cát Dật không thể nào dám phân thân cự địch thình lình trong lúc này. Đang tính rút thu thế đánh của mình về nhắm mắt chịu chết, bỗng kỳ tích hiện ngay ra, chỉ cảm đôi cánh tay đang đỡ ngang hông mình ấy, từ từ có một luồng trầm lực đang chuyển dần vào người mình và đưa lên hẳn hai cánh tay, giúp thêm sức cho mình chống cự với khí thế thái sơn áp đỉnh của Độc Ma. Gia Cát Dật mừng thầm trong bụng, hy vọng lại chợt nổi lên ngay trong đầu óc của Gia Cát Dật, và trong lúc này, nhưng trầm lực của người giúp ngầm mình vẫn liên miên truyền vào dần dà khiến cho Gia Cát Dật chuyển nguy sang an, và có thể đổi ngay thế khách sang thế chủ, nghĩa là Gia Cát Dật đã phản lại thành thế chủ động! Thân hình như bị treo trên không của Độc Ma, lúc này đã thấy hơi lảo đảo không vững nữa, bởi vì Độc Ma không thể nào chịu nổi một lúc hai sức cao thủ tuyệt thế dồn ép như thế, hiện tượng lúng túng đã xuất hiện. Thình lình Độc Ma quay nhanh một vòng trên không, hai tay bung ra, vọt bổng lên như con quạ ăn đêm! Và từ trên không phát chưởng nhắm đánh thẳng Gia Cát Dật.

Ngay trong lúc Độc Ma bung người vụt bay lên ấy, Gia Cát Dật bỗng cảm thấy hai bàn tay bí mật truyền lực cho mình cũng biến luôn, trong lúc còn ngơ ngác không hiểu đầu đuôi vụ này ra sao, thì ngọn chưởng phong quỉ quyệt của Độc Ma đã đánh tới, Gia Cát Dật không kịp né tránh: bả vai bị chưởng phong đối phương từ trên quét trúng, lập tức cảm thấy tóe đom đóm mắt, chân đứng bị lảo đảo, nhưng cũng vội quay nhanh đầu nhìn về phía sau, nhưng nào đâu có thấy người ngầm trợ giúp mình dâu, chỉ thấy cảnh vắng tanh, không có gì lạ!

Gia Cát Dật lập tức tung mình chạy luôn, trên sàng kiệu, tiếng cười ha hả của chủ nhân Ma Cung Độc Ma vang lên rợn người, đồng thời ra lệnh rằng:

- Đinh Phá. Con hãy theo bắt hắn về, hắn đã trúng chường của ta rồi, bị thương cũng khá nặng lắm, quyết không thể nào chạy xa được!

Gia Cát Dật cố liều xác chạy để thoát thân, chỉ cảm thấy trên bờ vai nóng rát và đau nhức vô cùng, lồng ngực như bị tức thở, mắt mờ, chân bước loạng choạng, tình cảnh vô cùng nguy cấp Nhưng Gia Cát Dật vẫn ráng sức loạng choạng chạy vào một ngõ tối, phía sau Đinh Phá đã theo gần sát tới. Và chính trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh mà Gia Cát Dật đã thả bước vào trong ngách tối này. Thình lình bên tai có tiếng khẽ rằng:

- Hãy mau theo tôi!

Gia Cát Dật chỉ cảm thấy một cánh tay vô cùng mạnh dìu đỡ ngay mình kéo ngay vào một ngách cửa nhỏ. Sau khi cánh cửa nhỏ được đóng lún lại, Gia Cát Dật cảm thấy mình hôn mê và bất tỉnh nhân sự luôn.

Cũng không biết thời gian trải qua bao lâu nữa, bỗng Gia Cát Dật cảm thấy tai mình như có tiếng đàn uyển chuyển, nghe êm tai lạ, dần dần tỉnh ngay lại.

Gia Cát Dật chỉ thấy mình đang nằm trên một giường êm ái vô cùng, trước mặt mình có một thiếu nữ tuyệt sắc giai nhân, tay đang bấm vào phím đàn gảy từng tiếng nhạc một, cây đàn này chính là cây Bát long ngân của mình, bên cạnh nàng là một đỉnh lư đang đốt trầm, khói thơm nghi ngút, càng hiện ra cảnh đoan trang đẹp thoát tục của nàng. Nhưng gian phòng này có vẻ bí ẩn lắm, tất cả những vật trang trí đều giản tiện và ngăn nắp, tiếng đàn vẫn thánh thót vang lên; trông thiếu nữ chỉ độ ngoài hai mươi tuổi, thanh nhã như tiên, khiến cho Gia Cát Dật cảm thấy như mình đang sống trong cảnh mộng, nhưng cũng nhớ là mình bị thương nặng trên bả vai, nhưng hình như đã được băng bó cẩn thận, vết thương cũng không cảm thấy đau, không biết đã được băng bó bằng loại thuốc gì? Trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Gia Cát Dật bèn vờ ho lên một tiếng nhẹ để lấy cớ hỏi chuyện.

Thiếu nữ ngừng ngay tay lại, đôi mắt long lanh nhìn ngay vào mặt Gia Cát Dật. Chỉ thấy thiếu nữ có vẻ lớn tuổi hơn Liễu Mi và cả hai chị em Tam Điệp họ Châu, đẹp nhưng không lẳng, thanh nhưng không nhạt, thật là một trang tuyệt sắc giai nhân.

Chỉ nghe tiếng thiếu nữ lanh lảnh êm dịu hỏi:

- Tiểu nữ đây là Hạ Quyên, nay kính bái kiến Gia Cát Dật tiền bối!

- À, ra là nàng Hạ Quyên mà Liễu Mi tính cứu đây, nhưng không hiểu tại sao lại cùng ở đây thế này?

Hạ Quyên cũng nhận ngay ra sự kinh ngạc trong đôi mắt của Gia Cát Dật, mỉm cười rằng:

- Nơi đây kín đáo lắm, vậy xin tiên sinh cứ yên trí, chờ khi vết thương khỏi hẳn, chừng đó Đại điện hạ sẽ tìm cách đưa tiểu nữ và tiên sinh rời khỏi Ma Cung đây!

Gia Cát Dật càng kinh ngạc, lẩm bẩm rằng:

- Đại điện hạ! Có phải là Đinh Tàn đó không?

Hạ Quyên gật đầu, và trả lời:

- Dạ chính phải!

- Vậy lúc tôi giao đấu chưởng lực với Độc Ma, nhưng có người đã ngấm ngầm trợ giúp tôi ấy và sau cùng cứu tôi vào đây, phải chăng cũng là vị Đinh Tàn này?

- Dạ chính hoàn toàn do Đại điện hạ, tuy người này sống trong ma huyệt này, nhưng tâm địa lại rất hiền lương, luôn luôn tìm cách trợ giúp những người hiệp nghĩa để chuộc lại những lỗi lầm xưa kia của mình...

Tiết mùa tháng sáu là một tiết mùa vẫn còn oi bức nóng mệt. Trên quan lộ của Tương Nhạc (con đường thông thương của hai tỉnh Hà Nam và Hồ Bắc) đang có hai tuấn mã chạy như bay, cuốn hẳn lên một đám hồng trần mịt mù. Trên lưng hai ngựa là một nam một nữ, quần áo chỉnh và đẹp, nam trông thần sắc hiên ngang anh tuấn, nữ trông thật là quốc sắc thiên hương, dung nhan tuyệt thế, tuy đang mải miết phóng ngựa như bay, nhưng thần thái người trông vẫn bất phàm, khiến cho khách trên quan lộ không ngớt phải chăm chú nhìn sừng sờ một đôi uyên ương đúng là thiên tạo!

Hai người đang phóng ngựa ấy chính là Thượng Quan Linh và Liễu Mì, từ hôm chạy thoát Ma Cung trong Vô ảnh Phong, phần nhờ sự khôn ngoan lanh lẹ của Liễu Mi, nên đã tránh được cuộc truy cản của Đinh Hãm và Đinh Hủy, đồng thời tìm được lối ra khỏi phong. Sau khi đi ra đến cửa núi Cửu Lãnh, phát hiện những dấu tích của Hầu Hạo để lại cho Gia Cát Dật, biết ngay Hầu Hạo đã cùng với Châu Thị Song Điệp đi Mặc Phụ Sơn để tìm vị tiền bối Độc chỉ Thôi Bác. Theo ý Thượng Quan Linh, chàng muốn ở lại đây để chờ thầy ra cùng đi luôn, còn không nên đi ngay đến Mặc Phụ Sơn để gặp đám Hầu Hạo.

Nhưng Liễu Mi khuyên ngay, nàng cho rằng thế lực của Ma Cung lớn lao, nếu lão bà bịt mặt biết Thượng Quan Linh chưa rời khỏi phạm vi này, họ đâu chịu để yên cho, thế nào chả xuất động, mà mình hiện đang bị cô thế, phần Hầu Hạo đang lo cầu viện Độc chỉ Thôi Bác không biết kết quả ra sao, suy đi tính lại thì không thể nào nấn ná ở đây được, phải nghe theo lời của Gia Cát Dật rời gấp ngay đây, cứ về ngay miền Bắc rồi liệu bề tính sau.

Đương nhiên là Thượng Quan Linh không nỡ cự tuyệt ý kiến của Liễu Mi, nhất là người ta đã vất vả ngàn dặm bôn ba để liều thân vào sinh ra tử để cứu mình thoát hiểm, chỉ nội những cảm tình này cũng đủ khiến cho Thượng Quan Linh phải ghi lòng khắc cốt rồi, vì thế chàng càng cảm thấy Liễu Mi tử tế với mình bao nhiêu lại càng không dám chống đối và nghịch ý với người yêu. Nhưng trong suốt cuộc hành trình trên dọc đường, trong lòng Thượng Quan Linh cũng hơi buồn buồn trong bụng, chàng hồi tưởng lại hơn ba tháng trời cách biệt Ngao Sơn, tuy trong ba tháng trời ngắn ngủi này, suốt từ Bắc xuống Nam, đã gặp nhiều chuyện kinh hiểm, mà ngay đến bây giờ, tuy đã biết kẻ giết hại bạn mình là bà lão bịt mặt bí mật ấy, nhưng khổ nỗi đến tên họ của kẻ thù và mặt dọc ngang cũng chưa được rõ, trần gian mênh mông vạn trạng như thế, sau này biết tìm đâu cho ra kẻ thù để thanh toán món huyết thù cho các bạn hữu và cố ân sư! Nay thầy Gia Cát Dật lại bị vây hãm trong Ma Cung như thế, nào phần Hầu Hạo không biết đi Mặc Phụ Sơn kết quả ra sao?

Thượng Quan Linh càng nghĩ đến những chuyện này càng đâm không vui trong lòng.

Liễu Mi cũng biết ngay tâm sự rối rắm của người yêu, nhưng dù sao nàng cũng mừng là đã cứu nguy được cho ý trung nhân của mình. Còn việc trả thù, trước sau gì rồi cũng sẽ đến, cũng chẳng cần phải hấp tấp trong lúc này, còn đối với Gia Cát Dật, nàng thừa biết vị kỳ nhân này công lực cao cường, tin chắc là không đáng ngại? Nhưng Liễu Mi chỉ lo cho Hạ Quyên, Hầu Hạo, Thanh điệp Châu Sách và Hồng điệp Châu Chu, không biết số phận bốn người này hiện ra sao? Thấy Thượng Quan Linh buồn rầu nàng bèn tìm cách gợi chuyện rằng:

- Này anh Linh! Anh có biết sự huyền ảo của thế giới lưu ly trong Ma Cung Vô ảnh Phong không?

Quả nhiên Thượng Quan Linh cảm thấy hứng thú ngay về vấn đề này, chàng cười nói:

- Ồ! Anh nghe nói thế giới lưu ly ấy bí mật huyền ảo lắm, vậy không biết em đã làm cách nào khám phá ra bí mật của nó và truyền tin cho thầy anh thoát thân ra vậy?

Liễu Mi cười rằng:

- Nói ra cũng giản dị lắm, ngay hôm chót nhất mà em lại thế giới lưu ly ấy, em chỉ phát giác bốn vách xung quanh của nó toàn bằng những lưu ly dày kinh khủng, không thấy có một ngách kẽ hở hang nào, trong bụng bất giác đâm ra thất vọng, và em quyết định đi thêm một vòng chót nữa, nếu không phát hiện thêm được gì? Em chỉ còn nước chịu thua bỏ cuộc!

Nhưng lúc em đến bức bình phong bằng ngọc thạch ấy, bỗng phát giác diện tích của ngọn phong chiếm đất đai khá rộng, mà diện tích của ngọn phong lại không được nhiều gì, phần thì trong thế giới lưu ly đang giam nhốt người bên trong, không thể nào mở cánh cửa để vào cung điện, mà bắt buộc những người vào Ma Cung phải đi quành hai bên hông của bức bình phong ngọc thạch, mà chính hai nơi đây lại vô cùng chật hẹp, như thế chẳng bất tiện sao? Trong lòng sinh nghi, em bèn bước ngay lại nơi tiếp giáp với khối lưu ly, em bước ngay một bước thật lớn thử xem sao, nào ngờ nơi đó thấy chật hẹp như thế mà khi em cất bước vào, lạ là mình đã nhẹ nhàng bước ngay qua, em vẫn chưa tin hẳn, suy nghĩ một hồi, mới phát hiện ngay nơi góc quẹo ấy, chính là nơi huyền ảo của thế giới lưu ly. Hễ mỗi khi có người bước vào ngõ quẹo ấy, bức tường lưu ly lập tức tự động thụt ngay vào trong hơn một thước, mặc dù có đông người hay xe kiệu gì đi ngang qua, đều không gặp một trở ngại gì, chỉ vì khối lưu ly này không có màu sắc đặc biệt trong veo như nước, nếu không để ý quan sát kỹ, tuyệt nhiên không thể nào phát giác sự kỳ ảo huyền diệu của nó. Và chính cũng không ngờ sự tự động thụt lui của bức vách dày lưu ly ấy, tự nó sẽ lộ hẳn ra một khe thông suốt chỉ vừa cho một người qua lại. Độc Ma quả nói không ngoa tí nào, người bị nhốt bên trong chỉ cần làm sao nắm trúng đích xác thời cơ, nghĩa là hễ khi có người tạt ngang qua khúc quẹo, vèo nhanh mình lách ngay ra là thoát khỏi thế giới lưu ly, nhưng nếu nhiều người vừa qua khỏi mà không biết mà lách ra, khối lưu ly lại đóng khít ngay lại như cũ. Thì ra bí mật của nó chỉ đơn giản có thế, thật không thể nào ngờ được, hèn gì Gia Cát Dật tiên sinh chỉ chăm chú vào những nơi tương đối nằm ngay trước mắt, và suốt hai hôm suy nghĩ không ra lẽ? Sau khi em khám phá rõ bí mật này, thì thầy trò Độc Ma đang lo nghênh khách, và em biết thế nào họ cũng đi ngang đây bèn sẵn cơ hội ngàn năm một thủa này viết nhanh vài chữ thông báo cho Gia Cát Dật tiên sinh biết.

Cả hai chuyện trò, và đều lo nhớ Gia Cát Dật, không biết ông ta có thuận lợi để thoát khỏi nơi Phi Các ma cung kỳ ảo trên Vô ảnh Phong không? Liễu Mi càng lo số phận của Hạ Quyên, không biết sau khi nàng bị bắt lại, sẽ bị xử những hình phạt khắt khe gì?