Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 971: Thịnh Thế và Cố Lan San kết hôn (kết thúc 5)




Cố Lan San đang nước mắt lã chã nghe được lời nói vô sỉ như vậy của Thịnh Thế, ngước mắt lên thì nhìn thấy cái khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, liền cảm thấy cái đẹp đã từng dùng để dưỡng mắt kia giờ trở nên cực kỳ chói mắt, cô liền dùng sức vỗ lên trên mặt của anh một cái.

Thịnh Thế ôm eo của cô, bỉ ổi đưa khuôn mặt tới trước mặt Cố Lan San: "Đánh bên này, bên này còn chưa đánh nè, nè, bên này đánh thêm một cái!"

Cố Lan San cảm thấy cả đời này của mình cũng chưa từng gặp qua người đàn ông nào mà không biết xấu hổ như vậy, nhưng cố tình cái người đàn ông không biết xấu hổ này lại nói ra lời không biết xấu hổ lại chọc cho cô muốn cười, cô cố kìm lại, nghiêm mặt, nhìn về phía mặt bên kia của anh không chút lưu tình vỗ mạnh một cái.

"Ừhm, bên này đánh mạnh, bên này đánh nhẹ, nhanh đến bên này đánh thêm một cái, như vậy mới đồng đều......" Thịnh Thế nói xong, lại xoay đầu đưa mặt bên kia cho Cố Lan San.

"......" Cố Lan San hết chỗ nói hạ tay xuống, sau đó hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, nói: "Nhị Thập, em không muốn đánh anh, em muốn khắc một chữ lên trên mặt của anh."

"Chữ gì hả?"

"Tiện!"

"Chữ này không có ý nghĩa, Sở Sở...... Em nên khắc là người đàn ông của Cố Lan San, như vậy mới có thể phòng ngừa những người khác tới quấn lấy anh!" Thịnh Thế nói khoác lác mà không biết ngượng, đáy mắt tỏa sáng, rất chói mắt,  đây rõ ràng là anh đang kiêu ngạo á, Cố Lan San đang ghen vì anh, Thịnh Thế càng thích, trong lòng càng thấy thoải mái, nụ cười bên môi từ từ lớn dần lên.

Cố Lan San cảm thấy nụ cười kia của Thịnh Thế cực kỳ chướng mắt, liền ghét bỏ liếc anh một cái, giơ tay lên muốn vỗ thật mạnh lên trên mặt của Thịnh Thế ————

Chỉ là, lần này, tay Cố Lan San mới vừa giơ lên một nửa, cửa phòng ngủ liền bị người từ bên ngoài đẩy ra: "Nhị Thập, Sở Sở, ăn cơm!"

Tay Cố Lan San nghe được tiếng của mẹ Thịnh, khẽ run rẩy, vốn đang khống chế lực đao ngay lập tức liền mất kiềm chế, "Bốp" một cái tát thật mạnh rơi lên trên mặt của Thịnh Thế, thậm chí đầu ngón tay của cô cũng hơi cong lại, cào lên trên mặt Thịnh Thế một dấu thật dài.

Cái tát này rất chói tai, làm cho người cả phòng đều giật mình.

Vốn Cố Lan San đang đùa giỡn với Thịnh Thế, bây giờ thành đánh thật rồi, trong nháy mắt cô sững sờ, nghiêng đầu sang chỗ khác, lại thấy mẹ Thịnh đứng ở cửa ngẩn người, sau khi Cố Lan San sững sờ, liền hoàn toàn lúng túng.

Lần này nên làm cái gì mới tốt? Cô không để ý lỡ tay, mẹ chồng cô có thể cho rằng cô thường lấn lướt con trai của bà hay không á, có thể mất hết ấn tượng đối với cô hay không?

Thịnh Thế cũng không ngờ lúc này mẹ mình lại đột nhiên lên lầu, có vẻ còn lúng túng hơn Cố Lan San, cứ đứng ở nơi đó như vậy, ho khan một cái thông cổ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Mẹ Thịnh thấy đáy mắt Cố Lan San chứa đầy nước mắt, lại thấy dấu ngón tay hồng hồng trên mặt con trai mình, bỗng chốc có chút ngây ra, không hiểu hai người này tại sao đang yên lành lại cãi nhau, bà liền khẩn trương đi lên trước, hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, sau đó nhìn Cố Lan San, nói: "Sở Sở à, Nhị Thập chọc con tức giận, con nói cho mẹ, con đừng tự mình đánh nó, con để cho mẹ thay con đánh nó, không đúng, mẹ thay con đi tìm ba con, con đánh nó, tay của con sẽ bị đau đó!"