Edit: Thu Lệ
Thủ trưởng Thịnh đưa tay dùng sức chà xát, sau đó ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt đang nhìn lén của Cố Lan San.
Cố Lan San bị bắt tại trận, mặt lập tức đỏ lên, vô cùng lúng túng né tránh ánh mắt, cúi đầu xuống thật thấp.
Thủ trưởng Thịnh ho khan một cái, che giấu bối rối của mình, sau đó mở miệng, nói: “Những loại thuốc bổ là của A Lạc mua, hôm nay bà ấy có chuyện, không tới được, nên bảo bác mang tới đây.”
“Cám ơn bác Thịnh.” Cố Lan San vội vàng nói cám ơn: “Còn có bác Thịnh gái.”
Thủ trưởng Thịnh gật đầu, không nói gì.
Lại là một đoạn trầm mặc rất dài.
Qua một hồi thật lâu, thủ trưởng Thịnh lại mở miệng, hỏi: “Chuyện lúc trước, bây giờ con còn tức giận không?”
Ở trước mặt Thịnh Thế, Cố Lan San có thể vô pháp vô thiên, nhưng mà ở trước mặt người lớn, bộ dáng vẫn đủ khéo léo, cho nên liền lắc đầu một cái, trả lời: “Không...... Bác Thịnh, con hiểu những chuyện kia là bác nên làm, con không tức giận.”
“Lan San, con và Nhị Thập không ly hôn......” Thủ trưởng Thịnh dừng một chút, liền nhìn Cố Lan San nói: “Bây giờ con và Nhị Thập vẫn còn là vợ chồng, có phải con nên gọi ta là......”
Cố Lan San dĩ nhiên biết thủ trưởng Thịnh muốn cô gọi ông là “Ba”, cả người càng lộ thêm vẻ thất sủng nhược kinh.
Phải biết thời gian trước, các loại áp lực và phản đối còn quanh quẩn xung quanh cô và Thịnh Thế, ép hai người bọn họ tới mức thở không được, cũng làm đến dự tính xấu nhất, thế nhưng mới qua chưa được bao nhiêu ngày, tất cả mọi chuyện đã xoay chuyển lại, Vương Giai Di vì trả thù bà Cố mà công bố mọi chuyện ra ánh sáng, sau đó cô liền mang thai!
Sau đó, cô còn có thêm một người cha ruột, hiện tại có thể quang minh chánh đại làm vợ chồng với Thịnh Thế......
Có một lời, gọi là, phúc đến thì ít, họa đến dồn dập.
Cố Lan San cảm thấy những lời này hoàn toàn ứng nghiệm trên người mình, biến thành, họa đến thì ít, phúc đến dồn dập.
Thủ trưởng Thịnh đâu nào biết trong đầu Cố Lan San đang suy nghĩ gì, chỉ là thấy Cố Lan San ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt như khúc gỗ, không nhìn ra sung sướng hay buồn vui, thủ trưởng Thịnh lại nghĩ những lời Thịnh Thế đã nói trên bàn ăn nhà họ Thịnh tối qua, ông cho rằng trong lòng Cố Lan San vẫn còn trách móc ông mà trút giận lên người Thịnh Thế, nên vội vàng vì hạnh phúc của con trai và hai cháu nội của mình, lập tức không thèm quan tâm bởi vì lúc đầu mình làm những chuyện này là vì mặt mùi nhà họ Thịnh, cũng không quan tâm có phải sai lầm của mình hay không, dù sao cũng phải có biệt thành khẩn: “Lan San, ba hiểu lúc trước ba làm những chuyện đó có chút quá mức, con hận ba cũng là phải, hôm nay ba tới chính là để xin lỗi con, hi vọng con đừng để trong lòng. Về phần Nhị Thập, con cũng đừng giận nó, không phải nó muốn kết hôn với Triệu Lỵ, là ba buộc nó phải cưới, con có muốn trách thì hãy trách ba, tuyệt đối đừng vì ba mà giận dỗi với Nhị Thập, cũng đừng để trong lòng không thoải mái, tránh cho ảnh hưởng đến thân thể.”
Lúc đầu, Cố Lan San nghe vài ba câu, còn cảm thấy để cho một người lớn đến nói xin lỗi với mình cũng thật có lỗi, nhưng khi nghe đến nửa đoạn phía sau, cả người cô hoàn toàn hồ đồ rồi.
Thịnh Thế cưới Triệu Lỵ, rõ ràng là sau khi cô và Triệu Lỵ bàn tính với nhau rồi mới nói cho Thịnh Thế, sao bây giờ lại biến thành thủ trưởng Thịnh ép buộc Thịnh Thế cưới Triệu Lỵ rồi hả?