Edit: Thu Lệ
Vương Giai Di nghe được lời này, liền hung hăng hít mũi một cái, không nhận lấy khăn tay của Cố Lan San, mà là giơ tay lên lau lung tung vệt nước mắt giàn giụa trên mặt mình, thân thể đứng thẳng, hơi nâng cằm, duy trì dáng vẻ kiêu căng trước sau như một, nhìn Cố Lan San, giọng điệu lành lạnh mở miệng: “Không cần cô làm bộ tốt bụng!”
Đổi lại là trước đấy, Cố Lan San nhất định sẽ trực tiếp coi thường giọng điệu làm người ta chán ghét này của Vương Giai Di, nhưng hôm nay lại khác biệt, sau khi cô nghe lời Vương Giai Di nói, ngược lại nhếch môi, cười cười, sau đó cũng không quan tâm Vương Giai Di có ghét hay không, liền giơ tay lên, dứt khoát lau đi nước mắt trên mặt cho Vương Giai Di.
Vương Giai Di muốn né tránh, nhưng Cố Lan San lại chiếm ưu thế hơn bắt được cổ tay của Vương Giai Di, cũng không quan tâm đến Vương Giai Di giãy giụa, cứ như vậy từ từ lau hết lớp trang điểm trên mặt Vương Giai Di.
“Cố Lan San, cô có bệnh hả?”
Cố Lan San liếc Vương Giai Di một cái, động tác trên tay không ngừng, trong miệng, nói không nhượng bộ chút nào: “Vương Giai Di, cô nói xem sao mỗi khi mở miệng, lại nói ra những lời khiến người ta chán ghét như vậy?”
Vương Giai Di cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Cố Lan San thì ngược lại, tâm trạng rất tốt lau sạch cả mặt cho Vương Giai Di, sau đó liền nghiêng đầu, dò xét cẩn thận dung nhan lúc này của Vương Giai Di lần nữa, ánh mắt trắng đen rõ ràng nhẹ nhàng quơ quơ, sau đó cười nhẹ với Vương Giai Di một tiếng, nói: “Vương Giai Di, không thể không thừa nhận, khi cô trang điểm hình như khó coi hơn tẩy trang rất nhiều đấy!”
Vương Giai Di hừ lạnh một tiếng: “Cố Lan San, cô muốn cười nhạo tôi thì cứ cười nhạo đi!”
Dù sao từ đầu đến cuối, cô ta cũng không thắng nổi cô một lần nào!
Hiện tại, cho dù cô có châm chọc cô ta một trận, cô ta cũng không sao!
Cố Lan San cười cười với Vương Giai Di, con ngươi cũng di động theo, tôn lên nụ cười tuyệt mỹ và linh động của cô, cô không gấp gáp mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm Vương Giai Di thật lâu, mới không nóng không vội mở ra miệng, giọng điệu ôn ôn nhu nhu, vô cùng đẹp đẽ: “Vương Giai Di, cám ơn cô!”
Khi Vương Giai Di nghe được lời này, hơi sửng sốt một chút, há miệng, hơi kinh ngạc nhìn Cố Lan San.
Giữa cô ta và Cố Lan San giữa thật sự là hận thù sâu như biển nha!
Vậy mà bây giờ cô ấy có thể chạy đến nói một tiếng cám ơn trước mặt cô ta?
Sau khi rung động, Vương Giai Di liền có chút không được tự nhiên, tròng mắt cô ta xoay chuyển lung tung xung quanh, chính là không dừng lại trước ánh mắt của Cố Lan San.
Thực không dám giấu diếm, vì câu nói cám ơn này của Cố Lan San mà trong lòng cô ta cảm thấy có chút ấm áp.
Nhưng cô ta sợ khi bản thân mình nhìn cô sẽ bị cô nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình.
Vì muốn che giấu lúng túng trong lòng mình, cô ta liền ngẩng cao cằm, sau đó hắng giọng một cái, dùng giọng nói đặc biệt khinh thường nói: “Cố Lan San, cô không cần phải cám ơn tôi, thật ra thì cô không biết, rốt cuộc tôi chán ghét cô biết bao nhiêu! Tôi chỉ không thích người phản bội tôi, người không phạm tôi, tôi không phạm người, nếu người phạm tôi, tôi cần phải trả lại không chút lưu tình, cho nên, tối nay chẳng qua ân ân oán oán giữa bác tôi và tôi, còn cô đúng lúc lượm một tiện nghi mà thôi, Cố Lan San tôi cho cô biết, nếu như sau này có cơ hội, tôi vẫn sẽ nhẫn tâm trở mặt chỉnh chết cô!”