Editor: Trịnh Phương
Thịnh Thế hơi cúi người, đang định xoay người đi xuống, đột nhiên cửa lớn đang đóng chặt của phòng khách tổ chức bữa tiệc bị người hung hăng đẩy ra từ bên ngoài.
Cửa bị đẩy ra với lực khá lớn liền liên tục phát ra tiếng vang.
Mọi người rối rít dừng vỗ tay, nghiêng đầu nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.
Vương Giai Di mặc một bộ dạ phục (trang phục để tham gia dạ hội) xa hoa đứng ở đó, sắc mặt có chút lạnh nhạt.
Ánh mắt thẳng thừng nhìn lướt qua tất cả mọi người trong bữa tiệc, sau đó cũng không để ý ánh mắt của bọn họ nhìn mình như thế nào, liền trực tiếp đi giày cao gót tới chỗ Thịnh Thế đang đứng trên sân khấu.
Có thể là vì tất cả mọi di*end#anl3equ!0ydo0m người không kịp phản ứng, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có ai ngăn cản Vương Giai Di, cho nên cô ta đi tới trung tâm sân khấu chính vô cùng dễ dàng.
Vương Giai Di nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhìn micro Thịnh Thế đang cầm trong tay, liền vươn tay cướp đi.
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, dùng giọng nói lạnh lùng nói với Vương Giai Di: “Vương Giai Do, cô lại nổi điên gì vậy?”
Vương Giai Di giống như là căn bản không có nghe được lời nói của Thịnh Thế, chỉ nhìn người ở phía bên dưới, hơn phân nửa đều là người cô ta quen biết. Cô ta nhanh chóng tìm một lượt, sau đó tìm được cha mình, sắc mặt xanh mét, rồi sau đó liền thấy bà Cố, mặt coi thường, ánh mắt Vương Giai Di trở nên lạnh lùng cứng rắn giống như một lưới dao bén. Vương Giai Di giơ micro trong tay lên, âm thanh có chút bén nhọn mà mở miệng: “Nếu tất cả mọi người đều ở đây, vậy tôi liền nói cho mọi người sự thật của một số chuyện!”
Phía dưới nghe được lời nói đột ngột của Vương Giai Di thì liền có chút xao động.
Thịnh Thế vẫn chau mày lại như cũ, nghiêng đầu nhìn Vương Giai Di.
Vương Giai di thì dường như giống như là cái thế giới này chỉ có một mình nàng một dạng, đứng ở nơi đó, máy móc một loại mở miệng, nói tiếp: “Mọi người chắc hẳn đều biết bên cạnh ta người đứng là ai đi! Như vậy mọi người, cũng đều biết hắn ly hôn, hắn vợ trước là chú ý rã rời!”
“Chắc hẳn mọi người đều biết nguyên nhân ly dị của Thịnh Thế cùng Cố Lan San ———— Cố Lan San vượt quá giới hạn, quyến rũ vị hôn phu Hàn Thành Trì của chị gái Cố Ân Ân!”
Mặt Thịnh Thế biến sắc, trở nên vô cùng âm trầm. Anh đột nhiên ra tay, hung hăng bắt lấy cổ tay của Vương Giai Di, lấy lại micro vừa bị cô ta giật mất, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vương Giai Di, nghiêm nghị nhỏ giọng mở miệng, trong giọng nói mang theo mười phần cảnh cáo cùng uy hiếp: “Vương Giai Di, cô muốn làm gì?”
Vương Giai Di nhìn lại Thịnh Thế, có thể là bởi vì cánh tay bị anh nắm có chút đau, trên trán cô ta liền xuất hiện một tầng mồ hôi, nhưng ánh mắt của cô ta lại mang theo mười phần kiên quyết, cũng nhỏ giọng trả lời Thịnh Thế: “Tôi không muốn làm gì cả, nếu như anh muốn quang minh chính đại ở bên Cố Lan San thì hiện tại chớ ngăn cản tôi!”
Âm thanh của hai người đều rất nhỏ, người ở bên dưới cũng không nghe thấy, mọi người chỉ là một mặt tò mò tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ.
Thịnh Thế cẩn thận dùng ánh mắt dò xét Vương Giai Di, phát hiện ánh mắt của cô gái vẫn luôn không có đầu óc này thế nhưng xuất hiện một chút hung ác tuyệt vọng chưa từng thấy, có chút cảm giác mất đi tất cả! D.Đ-L*Q~Đ
Vương Giai Di thấy Thịnh Thế không buông mình ra, dứt khoát trực tiếp phát ra âm thanh, lớn tiếng hô: “Thật ra thì, căn bản không giống với chuyện các người đã nghe được, Cố Lan San không có quan hệ gì với Hàn Thành Trì, chân tướng chính là có người cản trở ở bên trong!”