Dương Lan Phong là anh họ thứ 5 của Thịnh Thế, tự nhiên hiểu Thịnh Thế, cũng che chở Thịnh Thế, cho nên, liền bỏ Thịnh Thế sang một bên mặc kệ, cứng rắn bắt lấy cổ tay Hàn Thành Trì đang nắm cổ áo người khác:
“Thành Trì, đủ rồi, buông tay!”
Hàn Thành Trì muốn tránh thoát tay Dương Lan Phong, nhưng anh đâu phải đối thủ của người trong bộ đội được huấn luyện nhiều năm như Dương Lan Phong, cuối cùng chỉ có thểnhìn chằm chằm tên đàn ông say bét nhè bị đánh đến không nhận ra nổi, đáy mắt lóe ra ánh sang âm lãnh giống như là muốn đem người nọ nghiền xương thành tro, môi anh hơi giật giật, tay nắm cổ áo tên nọ hơi rung, sức lực đột nhiên lại gia tăng, sau đó liền hung hăng thả lỏng cổ áo hắn.
Lúc này Thịnh Thế mới hài lòng chịu buông tha cho người đàn ông trước mặt, hung hăng đẩy hắn ra, sau đứng thẳng người, anh sửa lại quần áo bị xốc xếch của mình, nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì.
Lúc này, mặt mày Hàn Thành trì một mảnh mạnh khỏe, giống như là mảnh ngọc thạch ôn hòa quý báu nhất. Lúc Thịnh Thế nhìn anh chằm chằm, anh cũng không ngại nhìn lại Thịnh Thế, hai đấng mày râu, tầm mắt hung hăng đụng vào nhau, không ai nhường ai giữa tình cảnh hỗn loạn vô cùng như thế.
Vậy mà, Thịnh Thế chỉ dừng lại hai giây, liền dời đi tầm mắt, bước nhanh đi tới bên cạnh Cố Lan San, vây cô vào trong ngực, thận trọng hỏi thăm:
“Sở Sở, người nọ có thương tổn tới em không? Để cho anh xem một chút?”
Thịnh Thế vừa nói, vừa tỉ mỉ kiểm tra toàn thân cao thấp xem Cố Lan San thế nào, thấy cop thật không có bị thương, lúc này mới yên tâm, ngẩng đầu lên, trông thấy đáy mắt Cố Lan San nước mắt lưng tròng, lòng Thịnh Thế lập tức thắt chặt lại, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát gò má cô, đem nước mắt nhẹ nhàng lau đi:
“Gần đây, làm thế nào mà nước mắt của em lại nhiều như vậy, thật thành ngừoi nước luôn rồi.”
Cố Lan San nghe được Thịnh Thế có ý nhạo báng chế giễu, bĩu môi, giơ tay lên, hung hăng nhéo hông Thịnh Thế 1 cái thật đau, phát tiết bất mãn của mình.
Thịnh Thế bị cô nhéo đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không tránh né, cau mày:
“Sở Sở, nhẹ một chút...... Sở Sở, em đang mưu sát chồng a..... Có thể nhẹ một chút được không?”
Sức lực của Cố Lan San dần dần nhỏ xuống, lúc này Thịnh Thế mới giơ tay lên, ôm siết cô vào lòng ngục mình, không ngừng ghì chặt lấy, từng chút từng chút.
Hàn Thành Trì đứng ở một bên, thu hết một màn này vào mắt, cả mảnh tình thâm và sự ăn ý của 2 người nữa.
Nét mặt dung túng của chàng trai, cô gái điêu ngoa, hồn nhiên thiên thành như vậy tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Khắp nơi ngọt ngào, tình thâm ý trọng.
Cũng không biết Thịnh Thế dán bên tai Cố Lan San, lặng yên không tiếng động nói lời ngọt ngào gì, chọc cho mặt Cố Lan San đỏ như máu, xấu hổ cúi thấp đầu, tay nhỏ bé lại rõ ràng dùng sức nhéo thắt tay anh.
“Tốt lắm, Nhị Thập, hai đứa đi nhanh lên đi.”
Dương Lan Phong lên tiếng, cắt đứt chuyện ồn ào ngọt ngào của Thịnh Thế cùng Cố Lan San.