Editor: Mèo (meoancamam)
Nhưng trong lúc đó, bọn họ lại có một khoảng cách, mạnh mẽ chắn ngang nơi đó, không cách nào vượt qua.
...
...
Cố Lan San cùng Thịnh Thế ở giữa tiếng ồn ào của mọi người, lưu luyến không rời tách ra.
Bây giờ Cố Lan San đang ở trước mặt Thịnh Thế, da mặt càng ngày càng dầy, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, lại còn hôn Thịnh Thế say sưa như vậy, vẫn gợi ra tính cách xấu hổ cùng rụt rè của cô, cho nên cả gương mặt gần như như trước ngực Thịnh Thế, được anh đưa về sô pha.
Mọi người cũng chỉ cười vang ồn ào chút, sau đó liền tiếp tục như trước, Cố Lan San lại cảm thấy có chút xấu hổ, liền nói với Thịnh Thế muốn đi vệ sinh một chút.
Thịnh Thế bị Hạ Phồn Hòa kéo đi, lại nghĩ đến Kim Bích Huy Hoàng có một phần tư cổ phần là của anh, anh cũng xem như là một cổ đông trong đó, Cố Lan an cũng là ngựa quen đường cũ ở nơi này nên liền không đi cùng.
Nhưng một chút lơ là này của Thịnh Thế, sau đó thật sự xảy ra một hồi ngoài ý muốn.
Mọi chuyện liền bắt đầu như vậy.
Cố Lan San thật sự muốn đi vệ sinh, sau khi giải quyết xong chuyện riêng tư của bản thân liền đứng rửa tay ngay trước bồn rửa.
Nam nữ cùng chung một bồn rửa tay, tất cả tường xung quanh đều sử dụng hoàng kim mạ, phối hợp với giấy dán màu vàng rực, thêm màu ố vàng của ngọn đèn càng làm màu da con người trong này, đều trở thành trạng thái dịu dàng đền mềm mại nhất.
Cố Lan San sau khi bị Thịnh Thế hôn môi, sắc mặt đều đỏ bừng, cô yêu kiều quyến rũ cúi đầu rửa tay, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu. Đúng lúc trong nhà vệ sinh nam cũng có một người đàn ông trung niên đi tới, khi ông ta đứng cạnh cố Lan San rửa tay thì qua gương mà nhìn thấy cô, liền sửng sốt thất thần một hồi, sau đó trong lòng liền nở hoa, quay đầu, đánh giá Cố Lan San từ trên xuống dưới một hồi, vẻ mặt thèm muốn không chút nào che dấu nhanh chóng dứt khoát hỏi: “Tiểu thư, một lần là bao nhiêu?”
Cố Lan San nhíu nhíu mày, lần đầu tiên trong đời bị người khác không tôn trọng như vậy, có chút không vui rồi.
Cô thừa nhận cô là một người khá bạo lực, hiện giờ Thịnh Thế không ở đây, cô cũng nhìn ra được người đàn ông này vừa uống rượu, nếu như cô còn trẻ vẫn ăn ở ngang ngược thì sẽ đánh người, nhưng thế sẽ ăn mệt rồi, cũng mất nhiều hơn được.
Cho nên cô lập tức tắt vòi, không thèm để ý đến người đàn ông kia, xoay người, đi ra ngoài nhà vệ sinh.
Nhưng mà, cô còn chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị người đàn ông say rượu kia nắm chắc.
“Tiểu thư, đừng đi chứ, chỉ cần không quá lắm thì bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô.”
Mặt Cố Lan San liền u ám, cô cảm giác được người đàn ông này tiến sát gần cô, cả người trên dưới đều nồng nặc mùi rượu, làm cho dạ dày cô khó chịu một trận, liền khom người, lập tức không còn quan tâm ai khác mà nôn ra, nôn lên cả người đàn ông kia.
Một bộ quần áo của người đàn ông đó, giá trị xa xỉ, liền bị Cô Lan San hủy hoại như vậy rồi, dựa vào say rượu mà liền kêu lên đầy mùi rượu: “Tiểu thư, cô làm hỏng quần áo tôi rồi, đây là quần áo chế tác bằng tay, phải mấy chục vạn, cô lấy thân thể bồi thường như thế nào?”
Nói đến Cố Lan San bình thường cũng vô cùng mạnh mẽ, bị người khác đùa giỡn như vậy, đương nhiên đã chạm đến mấu chốt của cô, tuyệt đối không chút lưu tình nào mà phải phản kích. Nhưng mà cô vừa nôn ra như vậy, dù sao cũng rút hết sức lực rồi, thậm chí cả người còn có chút lung lay sắp đổ, cánh tay như bông còn bị kéo nữa, cô mất hết sức lực bị đẩy vào người đàn ông kia, không có tác dụng gì so với việc gãi ngứa cả.