Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Không phải là ăn ô mai sao......” Thịnh Thế có đau lòng, nhưng đại đa số vẫn cảm thấy rất cười, sao cô lại giống trẻ con thế, không được ăn ô mai, liền khóc, dĩ nhiên anh cũng không dám bật cười thật, chỉ có thể cố nén, dán mặt lên cười làm lành với cô: “Sở Sở, không khóc, bây giờ anh sẽ đi mua cho em, lập tức đi mua cho em.”
Sau đó, Thịnh Thế liền nhanh chóng cầm áo của ình từ một bên, sột sột soạt soạt mặc nhanh xong đi về hướng siêu thị.
Thịnh Thế mua đủ loại nhãn hiệu ô mai, đủ để chứa một túi mua hàng lớn, ôm trở lại.
Đẩy cửa ra, Cố Lan San đang nằm ở giường xem truyền hình, bây giờ trên mạng đang chiếu một bộ phim cổ trang giang hồ rất hot.
Thịnh Thế mang túi ô mai lớn đến trước mặt Cố Lan San: “Mua hết các loại rồi, em xem rồi chọn đi, muốn ăn loại nào?”
Cố Lan San suy nghĩ, tùy ý bới hai cái trong túi, chọn một gói màu đỏ. Lúc cô đang định xé bao, Thịnh Thế tay mắt lanh lẹ nhận lấy, mở miệng túi, cầm viên ô mai nhét vào miệng Cố Lan San.
Cố Lan San liền dứt khoát làm nữ vương, ôm một cái gối, chăm chú xem truyền hình của mình, chỉ là khi bàn tay anh đưa tới, sẽ mở to miệng ăn ô mai.
Chua chua ngọt ngọt, vào trong miệng, khiến cô cảm thấy dạ dày không thoải mái mấy ngày nay thư thái hơn rất nhiều.
Mặc dù xem phim truyền hình trên máy tính, nhưng mỗi khi xem xong một tập, vẫn có quảng cáo xen vào đúng lúc truyền hình phát tên ô mai kia thì Cố Lan San nhìn thấy, cô liền ăn một viên ô mai, hỏi không rõ ràng: “Có nhãn hiệu ô mai này hay không?”
“Anh xem một chút.” Thịnh Thế đáp một tiếng, lật tới lật lui cái túi, trong chốc lát, liền rút ra một gói màu xanh dương: “Thật sự có này!”
Thịnh Thế vừa nói, vừa xé bao bì, thuận mắt còn nhìn ngày sản xuất, chỉ là Thịnh Thế không tìm được ngày sản xuất mà lại tìm được công ty sản xuất.
Công ty hữu hạn thực phẩm Hàn thị.
Công ty sản xuất thực phẩm của Hàn Thành Trì, thật không ngờ lại có thể nhét quảng cáo vào trong bộ phim truyền hình đang hot này, chắc chắn tiêu thụ rất cao.
Tài sản của Hàn Thành Trì, càng ngày càng lớn rồi.
Trong lòng Thịnh Thế lạnh lùng hừ hai tiếng.
Cố Lan San thấy Thịnh Thế nhìn chằm chằm túi ô mai, im lặng không nói, liền đến gần, liếc mắt nhìn lúc thấy công ty sản xuất, nét mặt của cô ngược lại rất là tự nhiên nói: “À, Hàn Thành Trì sản xuất.”
Giọng nói của cô rất bình thản, làm cho người ta nghe không ra là vui hay giận.
Thậm chí, cô còn thăm dò vươn tay, lấy một viên ô mai trong gói đã mở từ Thịnh Thế: “Mùi vị như thế nào đây? Nếm thử chứ?”
Thịnh Thế giương mắt, quan sát thần thái Cố Lan San một cái, sau đó sau một giây, liền nhanh chông cướp viên ô mai kia từ trong tay của cô, nhét vào trong mớ túi chưa hàng, lại ở một bên tìm trong túi thực phẩm nửa ngày, tìm được ba túi ô mai đóng gói giống nhau, không nói hai lời liền vứt bốn gói ô mai này vào trong thùng rác.
Cố Lan San thấy hành động này của Thịnh Thế, nhíu nhíu mày, rồi bật cười: “Nhị Thập, anh thật bệnh, đây là đang chà đạp tiền của minh đấy!”