Thịnh Thế thất thanh cả cười nhìn Cố Lan San nhanh như vậy liền ngủ mất, nhất thời có chút im lặng rồi, cô đây là thế nào? Sao lại trở nên ham ngủ thế này, nói ngủ là đi ngủ ngay sao? Chẳng lẽ do một thời gian trước, quá nhiều việc phiền lòng hành hạ bọn họ, khiến cô vẫn không được nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại rốt cuộc tạm thời gió êm sóng lặng, cho nên cô đây là đang ngủ bù hả?
...
...
Một năm này của Vương Giai Di trôi qua thật rất không vừa lòng đẹp ý.
Vốn là cô ta muốn ở đêm giao thừa, có thể trở về nhà đoàn tụ, nhưng cô ta gọi cho bà Cố mấy cú điện thoại, bà ta vẫn như cũ cùng không có nghe điện thoại của cô ta. Bất đắc dĩ, cô ta phải gọi cho Cố Ân Ân, Cố Ân Ân ngược lại chịu nghe, tuy nhiên cô nói cho cô ta biết, cô mừng năm mới ở nhà họ Lộ.
Một đêm kia Vương Giai Di cũng đi một chuyến đến nhà họ Vương, cô ta rất muốn đi vào, tuy nhiên không có sự tha thứ của cha cô ta, từ đầu đến cuối cô ta không có can đảm, liền tại cửa đứng hồi lâu, liền xoay người lái xe trở về nhà trọ độc thân của mình.
Vương Giai Di không phải là người dễ dàng chết tâm như vậy, vào ngày đầu tiên của năm mới, cô ta tự mình đến nhà họ Cố một chuyến.
Trong sân nhà họ Cố, có mấy chiếc xe đang đậu, có thể do người giúp việc đều đang bận rộn, căn bản không để ý tới cô ta, cho nên cô liền thông suốt vào phòng khách nhà họ Cố.
Trong phòng khách bày bàn mạt chược, vài người đang chơi mạt chược.
Bà Cố thấy Vương Giai Di tới đây, vẫn tính là khách khí, cười hô một tiếng: “Giai Di.” Sau đó liền cúi đầu, đi xào bài.
Vương Giai Di cười ngồi ở trên ghế sa lon, lúc này mới nhìn thấy mấy người đánh bào ở nhà họ Cố Gia là ai, đều là người quen cũ, trong đó còn có mẹ Triệu Lỵ.
Triệu Lỵ cũng cùng đi, ngồi ở bên cạnh mẹ cô, mặc một cái áo khoác màu đỏ vải nỉ, trong tay chơi iPhone5, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bài của mẹ cô.
Người giúp việc từ trong phòng bếp bưng ra một chút trái cây cùng bánh ngọt, bà Cố đánh bài, sau đó liền cực kỳ nhiệt tình chào hỏi:
“Triệu Lỵ, cháu tới nếm thử những loại quả này, đều là trái cây nhiệt đới, ba của Ân Ân từ nước ngoài cầm về, còn có những thứ bánh ngọt kia, là bác cố ý để cho người nướng.”
Bà Cố người giúp việc, trong miệng khiển trách nói:
“Các ngươi còn chần chờ gì nữa, nhanh chóng đưa cho Triệu lỵ a!”
“Bác Cố, cám ơn.”
Triệu Lỵ ngẩng đầu lên, cười liếc mắt nhìn bà Cố, nhận lấy đồ người giúp việc đưa tới.
“Không cần khách khí, cháu muốn ăn cái gì, cứ tự nhiên đi lấy.” Bà Cố cười liếc mắt nhìn bà Triệu, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, từ bàn mạt chược của mình rút ra một bao tiền lì xì, đưa cho Triệu Lỵ: “Cháu xem trí nhớ của bác, đã sớm gói kĩ bao lì xì cho Triệu Lỵ, lại quên cho.”
“Cám ơn, bác Cố.”
Triệu Lỵ nhận lấy.
“Bà Cố, bà thiệt là, còn lấy bao tiền lì xì cái gì.”
Bà Triệu cười nhìn lướt qua bao lì xì trong tay Triệu Tỵ, nói.
“Tại sao có thể không cho, ăn tết chứ, bọn nhỏ sung sướng sung sướng.” Bà Cố cười nhìn cầm một hạt dưa, đã lột vỏ, còn chưa kịp ăn, phải đi xào bài, nói tiếp: “Bà Triệu, bà thật là có phúc lớn, sinh ra một cô con gái chỉnh tề thế này không nói, vẫn có phúc lớn có thể leo lên của nhà họ Thịnh.”
Bà Triệu cười a a hai tiếng, không có nói gì tiếp, bà Cố ngược lại ý vị tán dương Triệu Lỵ.
--- ------ ------ ------ ---------
Nghi vấn Lan San có thai!?
Bà Cố quá đáng ghét. Cực lực ném đá
Xin lỗi cả nhà, bị lặp chương ạ. Nhưng em không chỉnh lại được