Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Sở Bằng tay gõ ly rượu một cái, có vẻ hơi khẩn trương, ông nhìn Tôn Thanh Dương một cái, sau đó liền hắng giọng, nói: “Vốn là muốn cơm nước xong, sau đó sẽ nói chuyện này với cháu, chỉ là thấy cháu có vẻ ăn không nổi, cho nên chú sẽ nói luôn.”
Cố Lan San gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng.
Sở Bằng sau đó cũng không trực tiếp mở miệng nói chuyện, ngược lại là nhìn thẳng Cố Lan San. Cố Lan San bị nhìn mà không hiểu tại sao, trong lòng cũng trở nên khẩn trương không giải thích được, ánh mắt của cô bắt đầu hơi hốt hoảng, tay cầm đũa trên bàn đang buông thõng, không nhịn được hơi nắm chặt.
Thật ra thì cũng chỉ mới qua một phút, nhưng ba người, cảm thấy giống như là đã qua một thời gian rất dài.
Sở Bằng không vòng vèo mở miệng, hỏi: “Mẹ của cháu, có phải tên là Diệp Dao hay không?”
Cố Lan San sững sờ, mở lớn hai mắt, nói: “Chú Sở, chú biết bà?”
Sở Bằng không e dè gật đầu, chăm chú nhìn chằm chằm mắt Cố Lan San, tiếp tục mở miệng, nói: “Vào hai mươi lăm năm trước, chú đã từng là bạn trai của cô ấy.”
Tay Cố Lan San bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, cô cảm thấy đầu mình trống rỗng, chỉ có một suy nghi rối tung vọt lên khiến trong lòng cô hoảng loạn, cô mơ hồ biết suy nghĩ là thật, nhưng cô lại không dám lên tiếng hỏi ngược một câu để chứng thật.
Cô cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cô còn cảm thấy sợ hãi.
Cô cảm thấy giống như chuyện cái banh rơi từ trê trời cuống, vốn không nên xảy ra ở trên người minh,
Cô có một suy nghĩ rất mãnh liệt, muốn đứng lên, nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này!
Thậm chí, cô cảm thấy đây vốn là một giấc mộng, một giấc mộng lạ ban ngày!
Vậy mà, Sở Bằng rất nhanh đã loại bỏ những thứ ngổn ngang trong đầu cô, trực tiếp vén chân tướng đầm đìa vén trước mặt cô, không e dè, gọn gàng dứt khoát.
Thật ra thì, chính xác mà nói, chân tướng là Tôn Thanh Dương lấy ra, một tờ giấy đặt lên, đưa tới trước mặt Cố Lan San.
Lời Sở Bằng nói, giọng điệu rất nhu hòa, thậm chí trong con ngươi cũng chứa một chút ý cười, giống như là cha yêu con gái vô biên: “Lan San, cha biết rõ có thể chân tướng này con rất khó tiếp nhận, để tránh con không tin, cho nên hôm nay cha cố ý bảo Thanh Dương mang giám định kết quả DNA đến.”
Giám định kết quả DNA?
Trong đôi mắt Cố Lan San tràn đầy khiếp sợ, qua lúc lâu, cô mới khe khẽ giật giật con ngươi, nhìn báo cáo trong tay Tôn Thanh Dương.
Tôn Thanh Dương đưa tới trước mặt cô: “Lan San, con nhìn đi.”
Ngón tay Cố Lan San run rẩy, thật lâu, cô mới giơ lên, nhận lấy báo cáo kia, cô dốc bao công sức, mới mở được cái giấy đó ra, nhìn giám định đánh giá DNA, cánh môi run run một chữ cũng nói không ra được.
Cô mới vừa nghĩ là chuyện bánh thịt rơi từ trên trời xuống, nhưng không nghĩ tới, trên trời rớt xuống không phải là cái banh thịt, mà là một người cha còn sống sờ sờ!
“Thật ra thì, ngay từ lúc bản thân mình đến bệnh viện, Tthanh Dương đã cảm thấy con có thể là con gái của Diệp Dao, lúc ấy cha vừa vặn ở trong bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, cô ấy cố ý tìm tới cha hiến máu cho con.”
“Sau đó, trong khách sạn lớn ở Kinh Thành, cha thấy con và Diệp Dao cùng ăn cơm, trên căn bản cha đã xác nhận con là con gái của Diệp Dao.