Sau đó Cố Lan San vội vàng cúp máy, cô ngồi trên giường chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ý thức đây không phải là một giấc mơ, trên gương mặt còn vương nước mắt của cô hiện lên ý cười, sau đó cô vội vàng tìm số của Thịnh Thế, nhấn nút gọi.
...
...
Vừa vặn lúc này ông nội của Thịnh Thế tỉnh lại, tình trạng vẫn chưa được tốt lắm, vừa mở mắt, miệng đã gọi: “Nhị Thập”.
Thịnh Thế bước nhanh đến trước giường của ông, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì điện thoại di động của anh đã vang lên.
Anh nhìn tên người gọi đến, hơi do dự, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh nắm tay ông nhưng anh còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm ông nội thì điện thoại di động lại giống như quỷ đòi mạng lại vang lên lần nữa, vẫn là Cố Lan San gọi tới, lần này Thịnh Thế không thể bình tĩnh nữa, trong lòng lo là đã xảy ra chuyện nên đứng dậy nói với ông: “Cháu đi nghe điện thoại.”
Sau đó trốn ra ngoài nhấn nút nghe, anh còn chưa mở miệng hỏi Cố Lan San đã xảy ra chuyện gì, Cố Lan San đã run run lặp lại nguyên văn những lời Triệu Lỵ nói với cô trong điện thoại, Thịnh Thế vẫn muốn tìm một người có thể không làm cho ông nội bị tổn thương vừa có thể giúp anh và Cố Lan San có thời gian để đi đường tắt thì một vở kịch vui lại từ trên trời rơi xuống như vậy.
Bỗng nhiên Thịnh Thế cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều, sau khi anh cúp máy thì lập tức trở lại phòng bệnh, ông nội vẫn còn tỉnh, mà cha, bác trai, bác gái, mẹ của anh và mấy anh chị họ đều ở đây, Thịnh Thế ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, sau đó hắng giọng mở miệng nói: “Bây giờ con có chuyện muốn tuyên bố với mọi người.” lqđ
Thịnh Thế dừng một chút sau đó tiếp tục nói: “Con nghe lời của ông nội, con sẽ kết hôn, chỉ là, đối tượng kết hôn do con chọn.”
Đáy mắt mọi người nhà họ Thịnh trong phòng bệnh sáng lên, sau đó nhìn Thịnh Thế.
Lúc này Thịnh Thế mới không chút hoang mang tiếp tục nói ra đáp án: “Là con gái của bộ trưởng Triệu, con nghĩ mọi người cũng đã rất quen thuộc, dáng dấp không tệ, hơn nữa còn biết nhau từ nhỏ.”
“Triệu Lỵ?” Người lên tiếng đầu tiên không phải là người lớn nhà họ Thịnh mà lại là Dương Lan Phong đang lấy nước.
“Ừ.” Thịnh Thế sâu xa nhìn ly nước đã đầy mà anh năm vẫn còn không biết, tâm tình lập tức trở nên khoan khoái.
Mẹ Thịnh nói: “Là tiểu Lỵ sao, mẹ đã thấy qua, rất ngoan, hơn nữa mẹ thường chơi mạt chược với mẹ con bé!”
“Cô bé đó thật sự không tệ, không có xì căng đan gì, hơn nữa còn là du học sinh ở Pháp, thật sự rất tốt.”
“Tác phong của bộ trưởng Triệu cũng không tệ.”
“Như vậy rất tốt, dù sao đều là người quen, đỡ phải người không biết còn phải điều tra lại từ đầu.”
......
Từng người nói ra ý kiến của mình, thấy trận chiến hôm nay vì Thịnh Thế thỏa hiệp mà kết thúc, người nhà họ Thịnh cũng không có yêu cầu khác, lập tức thuận theo ý của Thịnh Thế.
Chỉ có Dương Lan Phong mặc một quân trang khí khái chính trực đứng ở một bên rũ mắt, bưng ly nước nóng, từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng.