Thịnh Thế mà nói liền không chút lưu tình nào, liền dứt khoát đâm đúng ý nghĩ trong lòng ba Thịnh Thế, sắc mặt ông trở nên có chút u ám, trừng mắt nhìn Thịnh Thế, túm cổ áo Thịnh Thế, giơ tay lên, vung một quyền vô cùng mạnh mẽ lên mặt anh, tức giận đằng đằng gào: "Nghiệp chương, tao còn không tin hôm nay tao không chỉnh đốn lại mày được! Mày thật sự xem như sống vì bản thân! Rốt cuộc mày đã vứt người nhà họ Thịnh tới nơi nào rồi thì mày mới bằng lòng bỏ qua!"
Cùng với tiếng gầm của ba Thịnh, quả đấm của ông cũng hạ xuống vô cùng mạnh mẽ trên người Thịnh Thế.
Thịnh Thế mặt nổ đom đóm, nói một chữ không ra, chỉ có thể phun một ngụm lại một ngụm máu ra ngoài, nhìn ba anh, cố gắng ngửa khuôn mặt tươi cười lên, giống như thể hiện rõ ràng ván này anh bày thành công rất lớn!
Cố Lan San đứng một bên, nhìn Thịnh Thế bị đánh thành như vậy thì cô liền hét lên một tiếng, xong đến muốn che chắn hộ Thịnh Thế, nhưng người ba Thịnh mang đến lại dễ dàng chặn cô lại, Cố Lan San chỉ có thể ở cách xa, miệng hô để ba Thịnh dừng tay mà thôi!
Nhưng mà, ba Thịnh Thế đối với Cố Lan San, căn bản không thèm nghe đến, ông chỉ lại tiếp tục túm Thịnh Thế, không hề đánh theo trình tự, đánh đến cuối cùng thì Cố Lan San cũng thực sự nhìn không được, cả người cô run rẩy vô cùng, vừa khóc vừa hô: "Dừng tay, không cần đánh nữa, đừng đánh nữa, sẽ đánh chết anh ấy, dừng tay, van xin ông, dừng tay, tôi ký tên, tôi ký tên,... Cầu xin ông, dừng tay, ông dừng tay, để tôi làm cái gì tôi cũng làm..."
Cố Lan San hô xong liền xoay người, chạy đến trước bàn mà lập tức cầm bút ký tên mà ba Thịnh Thế đặt trên bàn, hai mắt cô đẫm nước mắt tiếp tục hô: "Tôi ký tên, tôi ký tên.."
Ba Thịnh Thế nghe thấy như vậy thì liền nhìn thấy Cố Lan San đằng sau đã nắm chặt bút, rốt cuộc hừ lạnh một tiếng, hung hăng bỏ xuống Thịnh Thế.
Thịnh Thế nằm trên đất, vì đau mà miệng run cầm cập, nhìn thấy dáng vẻ Cố Lan San cầm bút mà sắp sửa đánh tan cả người anh rồi, anh run run môi hơn nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi, từng chữ đầy uy hiếp mở miệng, nói với Cố Lan San: "Nếu như em dám ký tên, Cố Lan San, từ nay về sau, anh với em cắt đứt quan hệ, không liên quan đến nhau nữa!"
Cố Lan San trở nên khóc đến run rẩy, mắt nhìn ba Thịnh Thế: "Ông đừng đánh anh ấy nữa, tôi ký tên, tôi ký tên, tôi ly hôn cùng anh ấy, tôi cam đam đã ly hôn cùng anh ấy, ông thắng rồi..."
Đúng vậy, ông thắng rồi.
Ông so với cô tàn nhẫn hơn, ông có thể đánh Thịnh Thế thành như vậy, nhưng mà cô không thể trơ mắt nhìn Thịnh Thế phạm phải tội lớn như vậy!
Thịnh Thế nghe thấy mấy câu này mà cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó xé rách ra, trút vào vô số gió lạnh, anh kiên quyết không đồng ý mà la hét với Cố Lan San: "Sở Sở, anh không sao, em để cho ông ấy đánh chết anh, đánh chết anh, em cũng không cần ký tên!"
Cố Lan San lắc lắc đầu với Thịnh Thế, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Ba Thịnh Thế bước đến trước mặt Cố Lan San, mở những văn kiện cần ký tên từng chỗ từng chỗ trước mặt Cố Lan San, nghe giọng điệu có chút công việc: "Lan San, ký tên đi."