Edit: Thu Lệ
Thịnh Thế không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cha mình, chờ lời nói tiếp theo của ông.
Vậy mà, cha của Thịnh Thế lại không tiếp tục nói thêm gì nữa, ngược lại, xoay người, bước chân thong thả, từ từ đi đến trước mặt Cố Lan San, mở miệng, nói: “Lan San, đã lâu không gặp.”
Cố Lan San mím mím môi, sắc mặt có chút tái nhợt, cô nhìn cha của Thịnh Thế, người đã từng là cha chồng của mình, mở trừng hai mắt, nói: “Chào bác Thịnh ạ!”
Cha của Thịnh Thế gật đầu một cái, nói: “Cám ơn cô vừa rồi đã gửi tin nanh cho tôi, mới có thể cho tôi có cơ hội đến sân bay ngăn Nhị Thập lại.”
Cha của Thịnh Thế vừa nói, vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Thịnh Thế, trong miệng, vẫn nói cho Cố Lan San nghe như cũ: “Nhị Thập không hiểu chuyện, cũng may, Lan San cô là người hiểu chuyện, không để cho con trai của nhà họ Thịnh bỗng nhiên mất tích, gây chuyện cười náo loạn người trong thủ đô nhìn!”
Thịnh Thế nghe đến mấy câu này, sắc mặt từ từ trở nên phức tạp.
Bọn họ đang nói cái gì?
Nói cám ơn Cố Lan San đã gởi tin nanh?
Thì ra kế hoạch không chê vào đâu được của anh, hoàn toàn không có người nào tiết lộ ra ngoài, mà cuối cùng, nguyên nhất thất bại chủ yếu là bởi vì Cố Lan San nói cho cha của anh?
Thịnh Thế lập tức nổi giận, anh sống chết giãy giụa, muốn nhào về phía Cố Lan San, vậy mà hai người đứng sau lưng kẹp anh chặt chẽ, mặc cho anh giãy giụa thế nào cũng không có cách nào vọt tới, anh chỉ có thể đỏ mặt, thô giọng nói, lớn tiếng chất vấn Cố Lan San: “Cố Lan San, tại sao em phải làm như vậy? Tại sao em phải nói cho ông ấy biết!”
Sắc mặt Cố Lan San càng thêm tái nhợt, trong mắt cô lại tràn đầy nước mắt, cô nhìn Thịnh Thế, một chữ cũng không nói.
Thịnh Thế cảm giác giờ phút này toàn thân mình cũng đang run rẩy, trong ngực anh tràn đầy các loại cảm xúc, tức giận, kinh ngạc, không thể tin, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, đáy mắt như mang theo ngọn lửa nóng bỏng muốn thiêu đốt cô, giọng nói trầm thấp, nói từng chữ một: “Cố Lan San, bọn họ đều ngăn cản chúng ta ở chung với nhau, vậy mà em lại đứng về phía bọn họ, em cũng không hy vọng chúng ta có thể ở cùng nhau sao?”
“Cố Lan San, em hãy nói đi, nói đi, tại sao em phải làm như vậy!”
Kèm theo một trận rống giận của Thịnh Thế, cả người giận dữ vọt xuống, suýt nữa khiến hai người sau lưng anh không kềm chế được anh.
Cố Lan San nhìn dáng vẻ Thịnh Thế tức giận như vậy, hung hăng cắn răng, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh, đáy mắt cô có hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống.
Sự trầm mặc của cô, không thể nghi ngờ là đả kích lớn nhất dành cho anh.
Anh ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ đến, vào khoảnh khắc cuối cùng, người cho anh một đao trí mạng, lại là người mà anh thủy chung đều chưa từng hoài nghi tới.
Anh nghi ngờ tới chị của anh, cũng chưa từng nghi ngờ cô!
Nhưng mà kết quả, lại nói cho anh biết, chính cô đã nói cho cha anh biết!
Thịnh Thế càng nghĩ càng thấy tức giận, anh rất muốn xông lên phía trước, hung hăng bóp chết Cố Lan San, cả người anh giống như là người điên, liều mạng giãy dụa.
Cũng không biết có phải do quá tức giận hay không mà sức lực khá lớn đã khiến anh trốn thoát được, anh không chần chừ chút nào mà chạy thẳng về phía Cố Lan San.