Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cô đột nhiên cảm thấy chua xót nơi cánh mũi, nước mắt ứa ra quanh mi mà không rơi xuống nước, chỉ có thể nhìn anh.
Thịnh Thế đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nói, “Sở Sở, em đừng khóc. Dù nơi này có người thân của em, em lưu luyến, ở cùng với anh, không phải là chúng ta có thể ở chung sao? Sau này chỉ có hai chúng ta, em không vui ư?”
“Em thật sự rất vui... Nhưng mà Nhị Thập à, người nhà của anh thì sao?” Đối với khuyết điểm này, cô biết rõ huyết thống người thân vô cùng quan trọng, nơi này không thể nói bỏ là bỏ, mà Thịnh Thế lại vì cô, vứt bỏ lại tất cả ở sau lưng.
“Bọn họ ở lại Trung Quốc vẫn sẽ rất tốt. Chúng ta qua Pháp trước, đợi có con rồi mới trở về.”
“Nhưng mà... nếu em vẫn không thể mang thai thì sao?” Cố Lan San thực sự lo lắng về vấn đề này.
“Nếu là như vậy, Sở Sở, em yên tâm. Anh không cần, chúng ta không cần có con.”
“Vậy thì cả đời này anh sẽ không gặp lại người thân của mình sao?”
“Thời gian qua lâu, ông nội và ba sẽ thỏa hiệp. Đợi đến khi đó, hai chúng ta lại trở về.”
Nghe đến đó, Cố Lan San không kìm được mà rớt nước mắt. Cô ôm lấy cổ anh, sau đó òa lên nức nở.
Thịnh Thế vừa ôm eo cô vừa vỗ lưng cho để trấn an.
Thư ký đi làm thủ tục cho hai người xong xuôi rồi mới quay lại, cầm hai tấm vé máy bay trong tay, “Anh Thịnh, cô Cố, thủ tục hoàn tất rồi, hai giờ nữa sẽ cất cánh.”
Cố Lan San nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế, nói, “Chúng ta tìm một phòng nghỉ, nghỉ một lát rồi đi.”
Thịnh Thế không phản đối, gật đầu, sau đó buông Cố Lan San ra, đi tới bên cạnh thư ký, cầm lấy vé máy bay lẫn một tờ chi phiếu, ngoài ra còn có một ít tiền mặt do thư ký chuẩn bị.
Cố Lan San đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
...
...
Thịnh Thế và Cố Lan San cùng vào một phòng nghỉ trong sân bay, thư ký nhanh chóng rời khỏi đó.
Trong phòng chỉ có hai người.
Cô nam quả nữ.
Tình sâu như biển. Không gặp nhau mấy ngày, khó tránh khỏi tình cảm triền miên.
Bởi vì thời gian hạn chế, Thịnh Thế chỉ ôm lấy Cố Lan San, làm một lần xong rồi ngừng lại. Hai người mặc quần áo vào. Anh ôm cô ngồi trên ghế sofa, hôn lên mái tóc của cô.
Cố Lan San mệt muốn chết, rúc vào lòng anh, khẽ nhắm mắt ngủ.
Thời gian đăng ký còn nửa tiếng. Bên ngoài phòng cửa chợt có tiếng gọi, một giọng nói lễ phép truyền vào, “Anh Thịnh, bây giờ có thể đăng ký rồi.”
“Ừm.” Thịnh Thế lên tiếng, sau đó cúi đầu xuống nhìn Cố Lan San, “Sở Sở, đăng ký rồi.”
Cố Lan San từ từ mở mắt, nhìn Thịnh Thế. Cô không nhúc nhích, chẳng muốn rời khỏi lồng ngực của anh chút nào.