Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 800: Hai chúng ta ai đê tiện hơn ai? (18)




Editor: Cà Rốt Hồng

Nói đến có chút buồn cười, thời gian một lần đó của anh cũng không dài, vừa mới vào không đến một lát, anh liền bắn ra.

Cố Ân Ân nghĩ tới đây, ánh mắt lóe sáng, dời tầm mắt từ quảng trường Thiên An Môn trở về, cô ta nâng ly trà sữa đã nguội lên nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó nhắm đôi mắt chua xót đau đớn lại, dựa vào kính thủy tinh, nghĩ: thật ra cô và Hàn Thành Trì đã từng rất hạnh phúc, khi đó, cô ta toàn tâm toàn ý không hề giữ lại giao mình cho anh như vậy, cô ta nghĩ, khi đó hẳn là cô ta có yêu Hàn Thành Trì nhỉ?

Chỉ là, tất cả sau này, như thế nào lại thay đổi?

Là khi trưởng thành sao?

Bị trần thế hỗn loạn này làm bẩn, không còn là thiếu nữ thuần khiết kia nữa, cô ta hiểu được ganh đua so sánh, hiểu được ích kỷ, hiểu được chọn lựa.

Mọi người nói, phụ nữ xấu có thể lấy được tất cả, phụ nữ tốt chỉ có thể lấy được một chữ tốt.

Thật ra, thật sự là như thế, Cố Ân Ân cô hiện tại có được rất nhiều thứ mà người phụ nữ khác đều chưa từng nhận được, phú quý khuynh thành, phu nhân nhà giàu có, thiên kim đại tiểu thư, những từ ngữ tốt đẹp này làm cho người ta hâm mộ, thật ra có ai ngờ, chỉ là lòng dạ cô ta ngoan độc mà thôi, cô ta chỉ không muốn để cho mình tương lai phải hối hận, cho nên lựa chọn Lộ Nhất Phàm, từ bỏ Hàn Thành Trì.

Nhưng mà, cô ta chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn khiến cho mình hối hận.

Cố Ân Ân nhếch môi, cười cười, nghĩ, phụ nữ xấu, làm sao có thể hối hận?

Lúc cô ta quyết định vứt bỏ Hàn Thành Trì, cô ta cũng đã để cho mình làm một người phụ nữ xấu rồi.

Cho nên khi cô ta đối mặt với Hàn Thành Trì, diễn kịch giữa xấu và tốt vô cùng nhuần nhuyễn như vậy, cô ta không đơn thuần làm cho Hàn Thành Trì chết tâm, cũng làm cho mình chết tâm.

Cô ta không biết về sau mình đối với Hàn Thành Trì như thế có gọi là yêu không, nhưng cô ta biết, cô ta thật sự không có dũng khí đi cùng với Hàn Thành Trì trôi qua cuộc sống nghèo khổ, không có dũng khí thật sự cầm tất cả tài sản của nhà họ Cố gả cho Hàn Thành Trì, sau đó nhìn nhà họ Cố không có chỗ dựa, làm ăn từng chút từng chút bị thất bại, cô ta không mua nổi hàng hiệu, không lái được xe sang trọng, không tham gia được những yến tiệc tiếng tăm kia.

Cho nên, cô ta liền đưa tay chặt đứt một tia lưu luyến cùng không buông tha cuối cùng của mình đối với Hàn Thành Trì.

Khi đó, lúc cô ta lựa chọn như vậy, trong lòng cô ta biết rõ, mặc dù cuối cùng, cô ta thật sự hối hận muốn chết, đến vạn kiếp bất phục, chúng bạn xa lánh, trôi qua thống khổ, cô ta cũng không có cơ hội đổi ý lui bước rồi.

Đúng vậy, cô ta thật sự không có cơ hội đổi ý lui bước nữa rồi, Cố Ân Ân nghĩ tới đây, liền tự giễu cười cười, sau đó giơ tay lên, cầm trà sữa trong tay uống một hơi cạn sạch, nhưng khi cô ta nuốt đến một ngụm cuối cùng, đột nhiên cô ta cảm thấy bụng đau đớn kịch liệt, lúc đầu cô ta tưởng mình đau bụng kinh, cũng không có quá mức để ý, cô ta ôm bụng, từ từ dựa vào cửa sổ thủy tinh, để cho mình thích ứng, xoa dịu, nhưng mà, làm cho cô ta kinh ngạc, chính là cũng không thể giảm bớt đau đớn của cô ta, ngược lại để cho cả người cô ta càng ngày càng đau hơn, đau đến toàn thân cô ta cũng bắt đầu run rẩy, đau đến cô ta cảm thấy mình dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Cô ta chậm rãi giơ tay lên che kín bụng của mình, sau đó cô ta cảm giác rõ có chất lỏng ấm áp từ trong bụng chảy xuống rất nhanh.

Tốc độ rất nhanh, giống như là rất nhiều máu đang chảy, không giống như là máu chảy lúc kinh nguyệt tới.

Cố Ân Ân hoảng hốt một hồi, cảm thấy máu này chảy không ngừng, rất quen thuộc, giống như là một sinh mạng nào đấy sắp trôi mất.