Cố Lan San đứng trước cửa phòng bệnh của Thịnh Thế, đầu tiên hít một hơi thật sâu, sau khi để cho bản thân xua tan đi nặng nề trong lòng, mới kéo kéo khóe môi, xác định mình có thể bật cười, mới khe khẽ đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào.
Thịnh Thế ngồi trên giường bệnh, phía sau để rất gối đầu mềm mại, trong tay cầm IPAD, tay lại lắc lắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào khoảng không xác định.
Dường như anh hoàn toàn không cảm nhận được Cố Lan San đến vậy, trước sau đều vẫn không nhúc nhích.
Hơi nóng trong phòng bệnh có chút nặng, Cố Lan San cởi áo khoát ra, treo lên trên giá áo bên cạnh, sau đó mới đi tới trước giường bệnh.
Cố Lan San nhìn thấy màn hình IPAD trong tay Thịnh Thế tối thui, chắc anh đã không đụng vào IPAD thật lâu rồi nên IPAD mình khóa màn hình.
Cố Lan San vươn tay, rút IPAD khỏi tay Thịnh Thế, lúc này Thịnh Thế mới cảm giác có người, xoay đầu, nhìn về phía Cố Lan San.
“Anh đang chơi cái gì vậy?” Cố Lan San mở khóa IPAD, nhìn thấy trò chơi Plans vs Zombie, nhưng chỉ mới ở màn đầu tiên, nhưng mà Thịnh Thế chơi thật không giỏi, Zombie đã ăn hết nửa thực vật, còn một hàng thì hoàn toàn không có trồng cây gì, còn hoa hướng dương đầy đạn thì tìm mãi mới thấy một cây.
“Plans vs Zombie à.” Cố Lan San cười khanh khách ngồi xuống bên cạnh Thịnh Thế, đá rơi giày cao gót, đưa chân vào trong chăn Thịnh Thế, sau đó tự nhiên làm tổ trong ngực Thịnh Thế, giơ tay lên, chấm bắt đầu kết thúc ván lần nữa nói: “Em chơi cho anh xem, em chơi cái này rất lợi hại đó nha!”
“Ừ.” Thịnh Thế có vẻ không yên lòng, nhẹ nhàng đáp một tiếng, liền vươn tay, ôm cô vào trong ngực, cũng không nói gì nữa, chỉ là nhìn cô chơi Plans vs Zombie.
Cố Lan San chơi Plans vs Zombie rất vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ có chút sai lầm, liền thét một tiếng thật thấp, sau đó căm tức lẩm bẩm mắng Zombie, Thịnh Thế ngồi ở một bên, trước sau vẫn duy trì tư thái im lặng không nói một lời, ánh mắt dần dần từ Plans vs Zombie dời đến trên mặt Cố Lan San, nhiều lần anh muốn mở miệng hỏi cô, đi xuống lầu đã nói những gì với Hàn Thành Trì, sao lâu như vậy mới trở lại, nhưng lời đến khóe miệng, anh lại không hỏi được.
Ngày mùa đông tối rất nhanh, khi Cố Lan San chơi đến cửa thứ ba của Plans vs Zombie, đã gần sáu giờ tối rồi, trong bệnh viện y tá đưa bữa ăn tối tới, lúc này Cố Lan San mới phát hiện ra bên trong phòng tối thui dọa người, ánh sáng duy nhất đó chính là IPAD trong tay cô.
Cô nâng cánh tay lên, đẩy đầy Thịnh Thế, “Nhị Thập, mở đèn.”
Thịnh Thế không có phản ứng.
Cố Lan San lại đẩy Thịnh Thế một cái nữa, Thịnh Thế mới hồi hồn, “Hả?” Một tiếng, sau đó từ từ vươn tay, mở đèn trong phòng lên.
Y tá đặt thức ăn lên bàn rồi rời đi.
Cố Lan San đánh xong cửa này của trò Plans vs Zombie, liền nhảy xuống giường, chạy vào toilet rửa tay, sau khi đi ra, thấy Thịnh Thế còn ngồi ở trên giường ngẩn người, cô liền tiến lên, kéo vạt áo Thịnh Thế: “Nhị Thập, đi rửa tay, ăn cơm.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, vén chăn lên, đi toilet giống như một người bị remote điều khiển vậy.