Những lời này, từ trong miệng Cố Lan San từng chữ từng chữ nhanh chóng tuôn ra, làm những hình ảnh trong đầu Hàn Thành Trì không tự chủ được cuồn cuộn hiện ra.
Mùa đông rất lạnh, ở Tứ Hợp Viện cũ nát, cảnh tượng Cố Lan San ngồi ở bên giếng nước giúp mẹ anh ta cùng nhau giặt quần áo, tay cô trắng nõn mềm mại biến thành đỏ bừng.
Cô đứng ở dưới hiên cửa của Tứ Hợp Viện, hướng về phía bếp than nấu thức ăn, khói ám lượn lờ, hun cô đến nỗi không ngừng nghiêng đầu, khom người thật sâu khó khăn ho khan.
Còn có mẹ anh ta nói cho anh ta biết, lúc bà bị sưng phổi mấy ngày Cố Lan San xin nghỉ mấy ngày liên tục đưa bà đi bệnh viện truyền dịch, chăm sóc bà, hơn nữa vì không muốn làm ảnh hưởng tới anh ta, nên đặc biệt có lòng theo sự phân phó của mẹ anh ta là không báo cho anh ta biết.
Thật ra thì anh ta rất rõ ràng, Cố Lan San cũng không phải sợ ảnh hưởng tới anh ta, mà vốn dĩ Cố Lan San cũng không muốn cho anh ta biết cô làm những việc này cho anh ta.
Đúng như cô nói, anh ta và cô, thật sự không có quen thuộc như vậy.
Nếu như không có Cố Ân Ân, nếu như không có Thịnh Thế, Hàn Thành Trì và Cố Lan San có lẽ chính là những người xa lạ không quen biết.
Nhưng, anh ta lại hết lần này đến lần khác như vậy, ở trong lòng anh ta, từ đầu đến cuối chỉ có ỷ vào việc yêu Cố Ân Ân nên yêu ai yêu cả đường đi mà thuận tiện chăm sóc cô, khi anh ta nghèo rớt mùng tơi, cô lại không có vứt bỏ anh.
Hàn Thành Trì nghĩ, cả đời mình cũng không có thật sự lợi dụng qua bất cứ kẻ nào, mặc dù cùng Cố Ân Ân ở một chỗ, cũng không nỡ để cho Cố Ân Ân vì mình mà bỏ ra cái gì, đổi lại chính mình còn hưởng thụ việc Cố Ân Ân đối tốt thế nào với mình.
Nhưng, anh ta là vì cái gì mà lại đương nhiên, yên tâm thoải mái hưởng thụ việc Cố Lan San đối tốt với mình đây?
Thậm chí, về sau anh ta vì thăng tiến rất nhanh, vì phú quý khuynh thành, mà không tiếc lợi dụng người đối tốt duy nhất với mình.
Anh ta cũng không phải là không có nhân tính, chỉ là đôi khi, đôi khi hiện thực không hoàn toàn phù hợp với ý nguyện.
Cái thế giới này, nơi đó có công bằng như vậy, cho là có thể bỏ ra có thể thu hoạch sao?
Cha sụp đổ, để cho anh ta mất đi toàn bộ ưu thế, tình huống lúc ấy như vậy, việc duy nhất anh ta có thể làm là nhanh chóng nghĩ biện pháp quật khởi, chính là thông qua Cố Lan San, lợi dụng Thịnh Thế, lợi dụng xung đột ở giữa Thịnh Thế, Cố Lan San và Tô Kiều Kiều, tạo ra xì căng đan.
Hàn Thành Trì càng nghĩ, sắc mặt càng trắng bệch.
Cố Lan San bình tĩnh nhìn vẻ mặt trắng bệch của Hàn Thành Trì hai lần, mím môi, đem những lời chưa mắng đủ còn sót lại của mình nuốt vào trong bụng, hướng về phía căn phòng Thịnh Thế ở đi tới.
Cô mới vừa bước hai bước, Hàn Thành Trì vội nắm lấy cổ tay cô, Cố Lan San nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Thành Trì: “Hàn tổng, buông tôi ra!”
Hàn Thành Trì lại càng xiết chặt tay nắm Cố Lan San, Cố Lan San bị đau nhíu mày, cô vừa định mở miệng nói thêm gì nữa, Hàn Thành Trì xưa nay chưa từng thấy trong lúc bất chợt buông lỏng tay ra, Cố Lan San không hề ngừng lại chút nào đã quay đầu đi, giẫm giày cao gót, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Hàn Thành Trì đứng tại chỗ, vẫn duy trì tư thái nghiêng đầu kia, nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô, ở trong tầm mắt anh ta, càng đi càng xa, anh ta cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì đó trầm xuống, trầm xuống.
Cho đến nhiều năm về sau, Hàn Thành Trì mới phát hiện, thật ra thì anh ta vĩnh viễn không thể quên được cô gái rất nhiều lần đã thay anh ta chăm sóc mẹ mình.
Cô gái này, lúc anh ta phú quý khuynh thành yêu anh ta, lúc anh ta nghèo rớt mồng tơi đã giúp anh ta.