Lần này Cố Lan San cũng không có từ chối, dẫn đầu đi đến vườn hoa trước, hiện tại là mùa đông, phần lớn bãi cỏ trong bệnh viện đều bị khô héo cùng úa vàng, nhìn thấy có chút tiêu điều, chỉ có vườn hoa bốn phía một vòng sắc xanh.
Hàn Thành Trì và Cố Lan San đi tới bên dưới một gốc cây to lớn, phía trên là cành cây khô héo, phía dưới là một băng ghế dựa.
Hàn Thành Trì chỉ vào băng ghế, ý bảo Cố Lan San ngồi xuống.
Cố Lan San lắc đầu một cái, không có ngồi xuống, hướng về phía Hàn Thành Trì hỏi thẳng: “Anh muốn nói cái gì, nói thẳng đi.”
Hàn Thành Trì cũng không có nghe ý tứ của Cố Lan San, nói thẳng cái gì, ngược lại anh ta từ trong túi áo, tìm một điếu thuốc, châm lửa, sao đó từ từ hút hai cái, cách làn khói lượn lờ, bình tĩnh nhìn Cố Lan San, điếu thuốc trong tay anh ta, ánh sáng hồng hồng chiếu vào đáy mắt anh ta, hiện ra chút tia sáng không biết nắm được, qua một lúc lâu sau, anh ta mới mở miệng, hỏi: “Lan San, em cùng Thịnh Thế quyết định ở cùng một chỗ sao?”
Cố Lan San cũng không cảm thấy câu trả lời của vấn đề này có cái gì cần cô phải che giấu, cho nên, ánh mắt cô nhìn Hàn Thành Trì cực kỳ tràn đầy tự tin nói: “Đúng, em quyết định ở cùng một chỗ với Nhị Thập.”
Hàn Thành Trì nghe được đáp án như thế, mạnh mẽ hút hai hơi khói, chậm rãi phun khối ra ngoài, anh ta mới từ trong túi áo của bản thân sờ soạn một phen, móc ra một tờ chi phiếu, ký tên, đưa đến trước mặt Cố Lan San: “Đây là ngân phiếu khống, em muốn bao nhiêu tiền, em tùy ý ghi, Lan San, xem như việc anh làm thời gian này, có lỗi với em, nợ em, em cầm số tiền này, rời khỏi Nhị Thập đi.”
Đầu tiên là Cố Lan San sửng sốt một chút, sao đó liền nhìn về phía tấm chi phiếu kia, tay cô dần dần nắm chặt lại thành quả đấm, một trận phẫn nộ trong lòng ngực, từ từ tập trung, con ngươi cô trở nên lạnh đi, cô cực lực làm ôn hòa giọng nói của chính mình, hỏi: “Anh là có ý gì?”
Hàn Thành Trì nhìn Cố Lan San, tay cầm lấy điếu thuốc nói: “Lan San, anh là vì muốn tốt cho em.”
Vì tốt cho cô?
Trong lúc đó đột nhiên cơn tức giận Cố Lan San bắt đầu.
Cô cảm thấy lời nói này từ trong miệng Hàn Thành Trì nói ra, cực kỳ buồn cười.
Cai gì gọi là tốt cho cô?
Anh ta lợi dụng cô, để cho cô mất thể diện ở trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại cho cô một tờ chi phiếu, khiến cô rời khỏi Thịnh Thế, cái này gọi là tốt cho cô?
Vì cái già đây lại là tốt cho cô?
Cố Lan San cười lạnh thành tiếng, trong lời nói ý mười phần châm biến: “Anh cho tôi cũng thật đủ tốt!”
Hàn Thành Trì nghe được trong lời nói của Cố Lan San đầy châm chọc, cả người cũng không có quá nhiều cảm xúc lên xuống, chỉ nói với Cố Lan San: “ Lan San, anh không có ý gì khác, anh chỉ là không muốn em bị thương.”
Tay Cố Lan San nắm chặt thành quả đấm, run rẩy kịch kiệt, cô bị chọc tức một câu cũng không nói nên lời.
Cố Lan San cảm thấy chính mình đặc biệt khổ sở, là rất khổ sở, cô cảm thấy được chính mình bỏ mất những thứ đã trải qua khi lầm tưởng chính bản thân mình yêu Hàn Thành Trì không nói, làm sao mà bọn họ quen biết nhau nhiều năm như thế, anh ta thế nhưng như vậy, coi cô là cái gì?
Anh ta cho cô chi phiếu, nói không muốn để cho cô tổn thương, đây là cách thức chối bỏ chó má gì?
Cố Lan San càng nghĩ, càng tức giận, cô nhìn thần thái bình thản trước mặt của Hàn Thành Trì, cô cũng không biết bản thân mình lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên giơ tay lên, hướng về phía mặt của Hàn Thành Trì, hung hăng quăng lên.
Mặt Hàn Thành Trì sau khi bị Cố Lan San cho một cái tát, trên da thịt trắng nõn của anh liền nhanh chóng hiện ra dấu năm ngón tay hồng hồng.
Hàn Thành Trì nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú phía xa Cố Lan San một hồi lâu, mới từ từ quay đầu, nhìn về phía Cố Lan San, tầm mắt một mảnh thanh tĩnh, vẫn là giọng điệu vừa rồi không nóng không lạnh một dạng: “Lan San, em phải biết, em cùng Nhị Thập không thể nào có kết quả, nhà họ Thịnh không thể nào lại để em gả cho Nhị thập, không nói đến việc anh chủ động hôn em, duy nhất chuyện xấu gần đây, xôn xao, tất cả mọi người đều nghĩ rằng em đang ở cùng một chỗ với anh, mặc dù anh và em đều biết giữa hai chúng ta là trong sạch, nhưng mà, em cảm thấy những người khác sẽ tin sao? Em cảm thấy nhà họ Thịnh sẽ đồng ý người phụ nữ có dính dáng đến người đàn ông khác, thiếu chút nữa liền kết hôn một lần nữa gả cho Nhị thập sao?”
Nhắc lại chuyện cũ, Cố Lan San mới phát hiện, thì ra trong lòng cô còn không cam chịu cùng tức giận sâu đến như vậy, cô nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, cánh môi mím hết sức chặt lại, tay mới vừa rồi đánh Hàn Thành Trì, hơi hơi run rẩy, cô không có mở miệng nói chuyện, mà là sau một giây kế tiếp, lại giơ tay lên, hướng về phía bên mặt kia của Hàn Thành Trì hung hăng mà quăng một cái tát.
Hàn Thành Trì một lần nữa bị Cố Lan San đánh, đầu anh ta hiện giờ cũng không có thay đổi, chỉ hơi rủ lấy mi mắt xuống, che dấu đi sắc thái nơi đáy mắt, vẻ mặt của anh ta xem ra cực kỳ bình tĩnh, từ từ chậm rãi tiếp tục mở miệng, không kiêu ngạo không nóng nảy nói: “Lan San, anh nói những thứ này, em nên hiểu là, anh chỉ muốn nhắc nhở em nên đối diện với hiện thực, em cũng biết, em bây giờ với ai cũng được, chỉ riêng cùng Nhị Thập lag không thích hợp, bởi vì anh nợ em quá nhiều, cho nên anh mới nói rõ ràng, nói thật, Lan San, tuổi của em nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lại mới vửa li dị một lần, thật tình cùng Nhị thập hao phí không nên, hao tổn đến cuối cùng, em dám cam đoan Nhị thập không thay lòng, vẫn như cũ muốn kết hôn với em?”
“Bốp.” Hàn Thành Trì lại một lần nữa bị Cố Lan San cho một cái tát.
Một cái này, so với hai cái trước đây ra tay còn dốc nhiều sức hơn, không chút lưu tình.
Tới cùng là ra bao nhiêu sức lực, nhiều không chút lưu tình nào, bất quá chỉ có trong lòng Cố Lan San mới hiểu rõ, cô đánh ra cùng tất cả ủy khuất oán hận mà Hàn Thành Trì mang lại cho mình.
Sau khi đánh xong, cô lại cảm thấy những thức uất ức cùng oán hận kia, còn tập trung trong đáy lòng mình, tán loạn, căn bản không có tiêu tan, cho nên cô liên tiếp giơ tay lên, quăng vài cái tát về phía Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì thủy chung không có lên tiếng né tránh cùng ngăn cản, cứng rắn chống đỡ.
Cố Lan San cũng không biết cuối cùng mình đã cho anh ta bao nhiêu cái tát, chỉ là cuối cùng ngẩng đầu lên, thấy trên mặt Hàn Thành Trì thảm hại, ánh mắt vẫn còn hiện lên vẻ dịu dàng, cô liền mất hết sức lực, buông thỏng tay mình xuống, cuối cùng mở miệng, nói ra, trong giọng nói vẫn còn tức giận như cũ vẫn chưa tiêu giảm.
“Hàn Thành Trì, hôm nay sở dĩ tối xuống đây với anh, là bởi vì muốn cùng anh chấm dứt, mà không phải quý trọng việc lo lắng cùng an bài của anh đối với tương lai của tôi!”