Mặt Cố Lan San đỏ lại mà giơ tay lên, đập vào bả vai Thịnh Thế một cái, Thịnh Thế liền khó chịu hừ một tiếng, Cố Lan San lại cho rằng bản thân động đến vết thương của anh mà lập tức quan tâm mở miệng: "Nhị Thập, làm sao không?"
Thực ra cũng chỉ chạm vào vết thương một chút thôi, Thịnh Thế chỉ theo bản năng mà hừ một tiếng, bây giờ cũng đã không có chút cảm giác đau nào rồi, nhưng mà Thịnh Thế lại thchs nhìn dáng vẻ Cố Lan San quan tâm anh, cho nên liền lập tức làm vẻ mặt nhăn nhó, giả vờ dáng vẻ vô cùng khó chịu đau đớn.
Cố Lan San không hề nghi ngờ mà lập tức lên tiếng hỏi: "Chỗ nào đau vậy?"
Thịnh Thế chỉ bừa một chỗ sau lưng: "Chỗ này."
Cố Lan San liền dịch đến sau lưng Thịnh thế, thấy không có máu thấm qua thì trái tim cô cũng bình tĩnh lại, cô đưa tay mà nhẹ nhàng chạm nhẹ vào chỗ mà Thịnh Thễ chỉ qua loa đó: "Chỗ này sao?"
"Ừ." Thịnh Thế gật đầu một cái, Cố Lan San liền chạm lên rồi nhẹ nhàng thổi một chút, Thịnh Thế cảm giác được hô hấp mềm mại của cô đang phả ra trên lưng mình, đặc biệt tê tê mà thoải mái, liền đưa lưng về phía Cố Lan San, nhắm mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ nói: "Sở Sở. thổi lệch rồi, ở bên trên một chút."
Cố Lan San liền làm theo.
Thịnh thế mở cờ trong bụng "Dịch bên trái một chút...Ừ.. Đúng rồi, đúng là chỗ này, ừ... Bên phải một chút... Bên dưới, bên dưới..."
Đầu Cố Lan San ngày càng thấp, đợi đến khi cô thấy thắt lưng của Thịnh Thế thì mới nhớ tới chỗ này của anh vốn không bị thương. Cô nhân ra mình đã bị lừa mà nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, liên tiếp đập "Bốp" lên sau lưng Thịnh Thế.
Thịnh Thế đang nhắm mắt thư giãn, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn thì bỗng đột nhiên cảm giác được sau lưng mình thực sự truyền đến một trận đau đớn, cả người anh vì đau mà run run lên, suýt nữa đã nhảy dựng lên.
"Sở Sở!" Thịnh Thế quay đầu, cao giọng hô tên cô.
Cố Lan San không nóng không lạnh nhìn Thịnh Thế, đuôi mắt nhẹ nhàng nhướng lên, liếc xéo Thịnh Thế một cái "Có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt của Thịnh Thế liền mềm xuống, đến trước mặt Cố Lan San mà cười hì hì mở miệng nói: "Sở Sở..."
Cố Lan San ngẩng cổ lên cao, giả vờ như không nghe thấy Thịnh Thế nói, ánh mắt nghiêng xang một bên, không nhìn Thịnh Thế một cái.
Thịnh Thế cười cười vươn tay, ôm Cố Lan San vào trong lòng, giọng nói cũng dịu dàng hẳn: "Sở Sở, lúc đầu anh thật sự đau, nhưng mà khi em thổi cho thì anh liền cảm thấy cả người mình như tê dại, giống như khi em hôn anh vậy. Cảm giác đó vô cùng tốt, anh liền nhịn không được mà muốn thêm nữa, không tin bây giờ anh thổi cho em thử xem, em cũng sẽ đồng ý mà hiểu được là vô cùng thoải mái.."
Thịnh Thế vừa nói thì vừa tiến môi mình lại gần bên tai Cố Lan San, nhẹ nhàng thổi khí.
Rõ ràng môi anh không hôn lên mang tai của cô nhưng mà so với việc anh thật sự hôn lên thì lại làm cho cô có cảm giác ngưa ngứa, cả mặt hơi hơi hiện lên một màu hồng, nghiêng đầu sang hướng khác vừa trốn vừa tránh.