Thịnh Thế cho xe chạy, trong lúc lái trên đường lớn, anh vẫn không quên nghiêng đầu nhìn về phía ánh mặt trời một chút, cảm giác nhận biết phương hướng đã nói cho anh biết, mặt trời thật sự mọc ở hướng đông.
Thịnh Thế nghĩ thầm, Cố Lan San đang nghĩ gì đây?
Trở lại bên cạnh anh rồi hả?
Anh cho xe chạy vô cùng chậm, thỉnh thoảng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh tài xế, trong lòng đang cân nhắc, không biết mình nên mở miệng như thế nào nói những lời trong lòng mình ra với Thịnh Thế, trong hai ngày cô ở nhà, đã nghĩ rất tốt, nhưng bây giờ đối mặt với Thịnh Thế, cũng có chút khẩn trương.
Cô sống từ nhỏ đến bây giờ đã lớn như vậy, cũng chưa từng thổ lộ với người đàn ông nào.
Cố Lan San càng nghĩ càng thấy đỏ mặt, liền len lén giương mắt, nhìn Thịnh Thế một chút, ai biết Thịnh Thế cũng đang nhìn mình, cô liền vội vã tránh mắt đi, sau đó quan sát Thịnh Thế xuyên qua kính chiếu hậu, phát hiện Thịnh Thế vẫn luôn nhìn mình không ngừng, Cố Lan San cảm thấy trong lòng hơi hoang mang, giống như giẫm phải một con nai con, vẫn không ngừng nhảy nhảy.
Cố Lan San căng thẳng nuốt nước miếng một cái.
Thịnh Thế cảm thấy mấy ngày qua, bản thân mình trải qua giống như xe cáp treo vậy, khi ở khu vực gặp nạn, anh và cô bí mật hẹn hò, anh cảm thấy mình như đang ở trên Thiên đường, sau khi trở về, Hàn Thành Trì đến sân bay đón cô, anh như rơi xuống vực thẳm, mà bây giờ, anh lại lên Thiên đường một lần nữa.
Một người, không ngừng từ rơi từ trên thiên đường xuống, rơi xuống lâu cũng sẽ có chút miễn dịch.
Cho nên, một chút miễn dịch đó liền bắt đầu gõ vào lòng anh.
Anh không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, anh cảm thấy có chút lo lắng, chỉ sợ hai ngày nữa, Cố Lan San lại biến mất trước mặt anh, khiến anh cảm thấy cô cách anh càng ngày càng xa, cho nên anh vừa lái xe, vừa thận trọng hỏi: “Sở Sở, em sẽ cùng anh về nhà ăn cơm hả?”
Cố Lan San gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời.
Thịnh Thế an lòng một chút, cứ tiếp tục từ từ lái xe, vừa không ngừng nhìn Cố Lan San, nhìn một chút, anh lại hỏi: “Sở Sở, em cùng anh về Ngự Thự Lâm Phong à?”
Cố Lan San đang đắm chìm trong những từ ngữ sắp tỏ tình của mình, cho nên cũng có chút không yên lòng nhìn về phía Thịnh Thế lại gật đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy nha.”
“Ừ, ừ.” Thịnh Thế gật đầu lia lịa, sau đó tăng ga một chút, lại nghiêng đầu, hỏi: “Sở Sở, em chắc chắn muốn cùng anh về nhà chứ?”
Tuy rằng trong lòng Cố Lan San mới có tính toán nhỏ của mình, cô bị Thịnh Thế hỏi ba lần liên tục như vậy cũng có chút không nhịn được, liền quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, “Nhị Thập, anh bị sốt hả, chỉ một vấn đề mà hỏi đến ba lần rồi, anh hãy nhìn thời gian đi, bây giờ cũng sắp mười một giờ, bữa sáng em còn chưa ăn đó, anh có thể nhanh lên một chút không, em sắp chết đói rồi! Thì ra nhà của anh, bữa sáng và bữa trưa cùng ăn một lúc nha!”
Thịnh Thế bị Cố Lan San mắng sửng sốt một chút, sau đó vừa sững sờ vừa nhìn về phía Cố Lan San đang mở trừng hai mắt, sau đó cười toe toét môi, dần dần cười to ha hả, tuyệt không căm tức nghiêng đầu sang chỗ khác, lập tức đạp chân ga, tốc độ nhanh hơn, chạy thẳng về Ngự Thự Lâm Phong.
...
...
Trở lại Ngự Thự Lâm Phong, Thịnh Thế rửa đi vết máu trên tay, Cố Lan San đi thẳng vào phòng bếp, đuổi hết người giúp việc ra ngoài, sau đó tự mình đến xới cơm cho Thịnh Thế.