Edit: Ngọc Hân
“Tôi nói, đi ra ngoài!” Hàn Thành Trì lặp lại lời anh ta vừa nói lần nữa, thấy mọi người vẫn còn đứng im tại chỗ, anh ta thở hổn hển lại chỉ vào cửa ra vào, trong giọng nói mang theo tức giận: “Đi ra ngoài!”
Mọi người nghe thấy lời Hàn Thành Trì liền buông Thịnh Thế ra, lập tức giải tán.
Thư ký là người ra ngoài cuối cùng, còn không quên đóng cửa phòng làm việc lại.
……..
Tô Kiều Kiều trốn trong phòng nghỉ đã sớm nghe động tĩnh bên ngoài, xuyên thấu qua khe cửa cô ta thấy bóng dáng Thịnh Thế, cả người đã sớm sợ hãi tính chuồn, nhưng hoàn toàn không dám xông ra ngoài.
Còn Thịnh Thế quả thật giống như một người điên, ra tay vừa độc ác vừa chuẩn xác đánh Hàn Thành Trì, bộ dạng kia giống như rất muốn xé nát sinh mạng của Hàn Thành Trì luôn.
Tô Kiều Kiều chưa từng chứng kiến một Thịnh Thế như vậy, cuối cùng cô ta có dự cảm Hàn Thành Trì thật sự sẽ bị Thịnh Thế giết chết tươi. Cô ta cần phải tìm người tới giúp một tay, nhưng cô ta không biết tìm ai, đầu óc cô ta xoay chuyển một hồi, cuối cùng chỉ có thể lôi điện thoại di động ra, sau đó tìm hơn nửa buổi rốt cuộc tìm thấy tên Cố Lan San, cô ta do dự một lát rồi ấn nút gọi.
….
Trong phòng làm việc rộng lớn thoáng cái chỉ còn lại hai người Thịnh Thế và Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, lúc anh ta chống đất muốn đứng lên, Thịnh thế lại giơ chân lên đạp anh ta ngã xuống đất lại.
Hàn Thành Trì cảm giác xương toàn cơ thể mình đều đau giống như bị tháo khớp ra.
Thế nhưng Thịnh Thế hoàn toàn không để ý tới mình hành động đánh tiếp có thể xảy ra chết người hay không. Lần này anh cũng chẳng cho Hàn Thành Trì có cơ hội ngồi dậy đã bước tới trước mặt Hàn Thành Trì, hơi cúi người nâng quả đấm lên nện vào người Hàn Thành Trì, quả đấm không thèm coi ai ra gì rơi xuống.
Cứ thế, quyền sau hung ác tàn nhẫn hơn quyền trước nện xuống.
“Mày CMN biết không, cô ấy không vui!”
“Mày biết không, lúc cô ấy mím chặt môi chính là lúc cô ấy mất hứng!”
“Mày biết không, lúc cô ấy mím môi thì thể hiện việc cô ấy vô cùng mất hứng!”
“Hàn Thành Trì, mày thế mà khiến cô ấy mím môi!”
Trong đầy Thịnh Thế chỉ hiện lên hình ảnh Cố Lan San mím chặt môi, mặc lễ phục xinh đẹp đứng trong buổi tiệc hàng năm của tòa soạn SH.
Anh không đánh Hàn Thành Trì nữa mà hét lên từng câu với Hàn Thành Trì.
Đợi đến lúc anh hét xong câu cuối cùng anh liền lảo đảo đứng dậy, anh cảm thấy chưa đủ hả giận liền cúi người níu cà vạt Hàn Thành Trì, trực tiếp xách anh ta từ dưới đất đứng lên, sau đó mắt nhìn vào mắt anh ta, mỗi một chữ đều nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàn Thành Trì, tao thật sự CMN muốn xé nát mày!”
“Mày biết không, lúc đầu tao đưa công trình bên Mỹ đấy cho mày là vì cô ấy! Nếu như không phải cô ấy, mày cho rằng ở chỗ tao mày là cái thá gì?”
“Mày có thể có chút lương tâm hay không, lúc mày nghèo túng, Cố Ân Ân vứt bỏ mày, cô ấy đã đối xử với mày thế nào?”
“Ngay từ lúc mười năm trước, Hàn Thành Trì, tao CMN liền muốn đánh mày!”
Hàn Thành Trì chỉ mím môi không nói lời nào, sắc mặt anh ta lúc này trở nên trắng bệch.
“Hàn Thành Trì, mày CMN lại dám khiến cô ấy mím môi, dám không làm cho cô ấy vui vẻ!”
Thịnh Thế càng nói trong lòng càng cảm thấy đáng giận, cơn tức giận này không thể phát tiết.